Trò Chơi Tình Ái 2


Cô vào lớp cũng vừa là thời gian ra chơi, cả lớp mỗi người túm lại một góc nói chuyện, chia năm sẻ bảy.

Tiêu Nhiên đảo mắt nhìn quanh lớp một lần, chỉ còn một chỗ ngồi ở bàn cuối, bên cạnh một bạn nam.

Trong lớp đã hết chỗ có thể chọn, cô chỉ có thể ngồi đây, hơn nữa năm nay cô mới được học ở trường này, không quen biết một ai cả, ngồi tạm một chỗ là được rồi.
Cô chủ động đi tới, bình thản hỏi: “ Bạn học này, tôi có thể ngồi ở đây không ”
“ Cứ tự nhiên đi ” Là một tảng băng sao ? Tiêu Nhiên cười lịch sự rồi ngồi xuống, cô đặt cặp sách vào móc treo cạnh bàn cẩn trọng lấy ra tất cả sách vở, cẩn thận xếp gọn gàng vào ngăn bàn.
Một bạn học nữ ở bàn trên quay xuống, chủ đọng muốn bắt tay với cô: “ Chào cậu, tớ là Mẫn Thanh.

Hân hạnh gặp mặt ” Rất ít người chủ động làm quen với cô, hành động này của cô ấy khiến cô cảm thấy vô cùng hứng thú: “ Tôi là Tiêu Nhiên, chào cậu ”
Mẫn Thanh có mái tóc ngắn, nụ cười lại hồn nhiên khiến cô vô cùng chú ý.


Hơn nữa tính cách lại hòa đồng, vô cùng hướng ngoại.

Ở gần người như cô ấy với Tiêu Nhiên chính là báu vật.
Bởi lẽ cô không nói nhiều nên trong lớp không quen ai khác ngoài Mẫn Thanh.

Mẫn Thanh lại giới thiệu tất cả mọi người trong lớp cho cô, vì thế mà cô cũng biết được hóa ra người bên cạnh mình chính là thiếu gia của Cố gia - Cố Minh Triết.

Ở trong nước ngoại trừ Dụ Phong, tập đoàn Như Sơn của Cố gia chính là cái bóng lớn thứ nhất, thứ nhì của ngành tài chính.

Hơn nữa quan hệ của họ với hai giới hắc đạo và bạch đạo cũng vô cùng phức tạp.
Khó trách người ngồi bên cạnh cô lại lạnh lùng như vậy...
Tiêu Nhiên tự trở về nhà sau buổi học, cô dừng lại trước chiếc cổng màu đen của biệt thự.

Phía sau cánh cổng là vẻ tráng lệ của biệt thự, ánh nắng chiếu qua tán lá, lặng lẽ ôm lấy thân hình Tiêu Nhiên khiến cô cảm thấy nóng nực.
Tiêu Nhiên thở dài, cô không muốn vào nhà chút nào.

Giống như con thú xổng ra ngoài bị bắt lại, không muốn quay lại nhưng không còn cách khác.
“ Cô chủ, cô về rồi sao ? ” Cô vừa nghe tiếng liền nhận ra là dì Trương, bảo mẫu của cô từ nhỏ.

Nếu trong Tiêu gia có một người cô yêu quý nhất, có lẽ chính là bà ấy.

Lúc nhỏ khi mẹ vừa mất cô thường hỏi bà: “ Tại sao chuyện này lại xảy ra với con ? ” Lớn hơn một chút khi có mẹ kế, cô hỏi : “ Mẹ kế sẽ yêu thương con chứ dì ? ” Còn bây giờ khi ở tuổi đang trưởng thành, cô thường nói với bà: “ Con không sao đâu, dì đừng lo ! ” Kèm theo đó là một nụ cười trên khóe miệng, nụ cười miễn cưỡng...

Tiêu Nhiên quay lại phía sau nhìn dì Trương, cầm hết túi lớn túi nhỏ trên tay bà rồi đáp: “ Chúng ta mau vào nhà thôi ! ” Cô biết rõ, vì dì Trương đối xử tốt với cô nên Tú Anh - mẹ kế của cô luôn tìm cách khi dễ bà.
Tiêu Nhiên đi vào biệt thự, giọng nói lanh lảnh của Tú Anh đột nhiên vang lên từ cầu thang: “ Dì Trương, những thứ mà tôi nói dì đã mua chưa ? ”
Dì Trương vội vàng nhìn Tú Anh, đôi mắt hiền hậu của dì nheo lại: “ Thưa phu nhân, tôi đã mua rồi ” Tú Anh lia con mắt tới chỗ Tiêu Nhiên, giọng nói ra lệnh: “ Mau lên gác đi ”
Tiêu Nhiên đưa lại đồ cho dì Trương, miễn cưỡng nói tạm biệt với dì ấy: “ Dì, con lên gác nhé.

Lát nữa con tìm dì sau ”
Dì Trương cười hiền hậu: “ Cô mau đi đi, tôi không sao đâu ” Mãi đến khi Tiêu Nhiên đã đi lên tầng, Tú Anh mới nói với dì Trương: “ Tuy bây giờ là mùa thu nhưng thời tiết cũng không tốt lắm, dì giúp tôi đan một chiếc khăn len ” Không có Tiêu Nhiên ở đây, bà ta chẳng cần nể nang chút nào: “ Ngay hôm nay phải hoàn thành, tôi muốn thấy nó sáng ngày mai ”
Mọi người ở Tiêu gia đều biết dì Trương đan len vô cùng đẹp.

Nhưng bây giờ mới tháng chín, nếu nói trời lạnh thì còn mấy tháng nữa.

Rõ ràng là đang cố ý làm khó nhưng tính dì Trương hiền lành.

Tú Anh cũng từng nói thẳng, chỉ cần bà không quan tâm đến việc của Tiêu Nhiên, bà sẽ không bị làm khó.
Dì Trương lại coi Tiêu Nhiên như con đẻ nên không đồng ý, vì vậy Tú Anh thường hay khi dễ bà ấy ra mặt.
Đối mặt với chuyện này, dì Trương chỉ có thể đồng ý: “ Vâng, phu nhân.


Tôi sẽ đi đan cho bà ”
Dưới màn đêm đen kịt, màu đen bao phủ biệt thự Tiêu gia, rải rác có vài ánh đèn trên sân vườn rộng lớn.

Tiêu Nhiên nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ của mình, đôi chân dài rảo bước tới phòng của dì Trương.
Cô nhẹ nhàng mở cửa, dì đã ngủ gục bên chiếc bàn nhỏ, khắp căn phòng sáng lên ánh sáng đỏ đỏ cam cam của đèn ngủ.

Tỏa ra sự ấm áp khó tả.
Tiêu Nhiên lấy chiếc chăn mỏng bên giường đắp lên người dì Trương.

Tay cũng lấy ra chiếc khăn len đan chưa xong, miệng nhỏ khẽ nói : “ Dì, ngủ ngon nhé ! ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận