Trò Chơi Tình Ái 2


Trong phòng chỉ còn lại anh và cô, cô nhìn anh, khó khăn nở một nụ cười.

Cầu trời niệm phật để anh không quan tâm lời nói của Mẫn Thanh.
Không ngờ sau đó anh thực sự không nhắc tới: “ Tôi đi mua đồ ăn giúp em ”
Sau hôm đó, anh không hề nhắc về lần đó nữa.

Tuy cô thường xuyên nhắc lại các hành động trước đây, cũng nói những lời nói giống như trước kia.

Nhưng anh không hề nhắc gì về việc đó, việc anh hàng ngày lui tới giống như đã thành thói quen.

Mỗi ngày anh sẽ tới cùng cô ăn bữa tối, đến sau khi cô ngủ mới về Lạc Viên, mỗi ngày mỗi ngày đều lặp đi lặp lại như vậy.
Anh không lớn tiếng với cô, không bắt cô làm những việc cô không thích, luôn lắng nghe lời của cô.

Nhưng ngược lại, cô luôn có cảm giác đau lòng, cô cảm thấy bản thân giống như đang mơ một giấc mơ, sau khi giấc mơ kết thúc mọi thứ liền giống như chưa từng xảy ra...
Cô ở trong viện gần một tháng, ngoại trừ lúc ra ngoài dạo, cô đều ở trong phòng bệnh, bức bí đến phát bệnh.

Hôm nay cũng giống vậy, sau khi ăn sáng cô ngồi trong phòng đọc sách, buồn chán dịch từng chữ.

Phong Lạc Ngôn mua cho cô sách, có mấy quyển, cô đã thuộc mặt chữ.

Những quyển anh mua đều không phải loại cô thích, cô thường xuyên mua những quyển về luật pháp.

Còn anh mua cho cô đều là sách để giải trí, hoàn toàn không giúp ích cho việc học của cô.
“ Xin lỗi.

Ngài không thể vào được ” Bên ngoài vang lên tiếng xô xát, lắng nghe một lát, Tiêu Nhiên đặt quyển sách xuống, bắt đầu đi ra.
Cô dừng trước cửa, nhìn hai người bên ngoài hỏi: “ Có chuyện gì vậy ? ”
Hai người kia thấy cô liền liền cúi đầu, cô thoạt nhìn người bị họ ngăn lại.

Là Cố Minh Triết, bạn thời trung học của cô.

Cô thấy Cố Minh Triết thì hơi ngẩn người, đối phương tay cầm một giỏ hoa quả, nhìn cô cười.
“ Cố Minh Triết ? ”
Đối phương không nói, chỉ đăm chiêu nhìn cô.

Sau khi nói rõ với hai người bên ngoài, cô dẫn anh vào trong phòng bệnh.
Anh ngồi xuống ghế sofa, cô lại rót một cốc nước đưa tới, cô cúi đầu.

Gượng gạo không dám nhìn đối phương, có lẽ anh tới đây thì tất cả anh đều đã biết.
Anh uống một ngụm nước, cốc nước lọc này sau khi vào miệng lại có hơi đắng.
“ Cậu kết hôn rồi sao ? ”
Cốc nước chạm vào bàn vang lên âm thanh não nề, cô ngẩng đầu, đôi lông mày đột nhiên nhảy lên.
“ Khi cậu đến đây mình đã biết là cậu biết hết rồi ” Cô bình tĩnh nói, ngoài Mẫn Thanh ra, có lẽ cô thân thiết với anh nhất.
“ Là Mẫn Thanh nói với tôi ”

“ Mình biết là cậu ấy nói với cậu ”
Việc này cô hoàn toàn có thể biết rõ được.
“ Cậu ăn hoa quả không ? Mình gọt giúp cậu nhé ” Cô đứng dậy đi tìm dao, sau đó lấy hoa quả cặm cụi gọt từng chút.
Cô đang trốn tránh, rõ ràng không muốn bàn về vấn đề này nữa.
Anh nhìn cô gọt, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “ Vậy người đó thì sao ? ”
Cô nghe câu hỏi của anh, trong lúc sơ ý liền gọt trúng tay mình.

Đây là lần gọt trúng tay đau nhất của cô, không những tay đau mà trái tim cũng đau.

Đây cũng là lần đầu tiên cô biết hóa ra tay chảy máu mà tim lại có thể đau như vậy.
Cố Minh Triết thấy vậy liền giữ lấy ngón tay cô, từ túi lấy ra một băng gạc, dán lên vết thương đang chảy máu.
Kì lạ thật, tại sao vết thương đã băng lại mà trái tim của cô vẫn đau ?
Đúng lúc đó Phong Lạc Ngôn lại tới, khi thấy anh xuất hiện từ sau cánh cửa vừa mở, cô giật mình đứng dậy, sững người nhìn.
Cố Minh Triết cũng đứng dậy, không khác mấy so với Mẫn Thanh, gương mặt người đàn ông khiến anh ngẩn người.

Gương mặt giống hệt người đó, sao có thể có chuyện như vậy cơ chứ ?
Phong Lạc Ngôn chỉ đinh ninh nhìn Tiêu Nhiên, đôi mắt anh nhìn cô không chớp, khiến người ta khó lòng đối mặt.
“ Đây là Cố Minh Triết, bạn của em ” Cô cũng không biết vì sao bản thân lại giải thích, chỉ là ánh mắt của anh khiến cô không thể đối mặt được.
Cô cứ nghĩ với khung cảnh vừa rồi Phong Lạc Ngôn sẽ làm gì đó dọa người.


Nhưng anh lại bình thản đi tới, cởi bỏ một bên găng tay của mình, chủ động chào hỏi Cố Minh Triết.
“ Cố Thiếu, nghe danh đã lâu.

Hân hạnh gặp mặt ” Anh nâng kính của mình, bình thản đưa tay ra phía trước.
“ Anh là ? ”
“ Tôi tên Phong Lạc Ngôn, là chồng của Tiêu Nhiên.


Người này chính là Phong Lạc Ngôn, người nắm giữ tổ chức KWOLF ?
Cố Minh Triết nắm lấy tay anh, nói: “ Hân hạnh gặp mặt ngài, Phong tiên sinh.

Người khác nói chủ tịch của Dụ Phong là một lão già xấu xí, hóa ra chỉ là lời nói linh tinh của người bên ngoài ”
Phong Lạc Ngôn nhếch môi, cười nói: “ Lời đồn, vốn dĩ không có gì đáng tin cả ”
Tiêu Nhiên đứng bên cạnh nhìn phòng bệnh của mình đột nhiên trở thành nơi gặp gỡ của hai vị tổng tài, Cố Minh Triết quay qua cô: “ Tôi còn có việc, lúc khác lại tới thăm cậu ”
Cô mỉm cười gật đầu, anh lại quay qua Phong Lạc Ngôn chào: “ Phong tiên sinh, thất lễ rồi ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận