Qua mấy ngày cô đã có thể xuất viện.
Lúc cô xuất viện, là đi trên chiếc xe do Triết Nam lái.
Giống hệt với ngày cô ngồi xe hoa tới Lạc Viên, cũng là vị trí ghế lái đó cùng bộ vest đen quen mắt.
Cả quãng đường cô không nói chuyện gì nhiều, thời gian một tiếng dài giống như một năm, thê lương tới không tả nổi.
Chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự, cô vừa bước xuống, Lục quản gia đã chờ sẵn: “ Phu nhân, hoan nghênh người trở về ”
Nhìn người đàn ông cúi người chín mươi độ trước mặt cô có chút không quen, ngại ngùng đáp lời: “ Lục quản gia vất vả rồi ”
“ Mời đi theo tôi ”
Quản gia dẫn cô lên tầng ba, lại vào đúng căn phòng lúc lần đầu cô tới, là phòng ngủ của anh.
Quản gia giúp cô mở cửa, không quên dặn dò: “ Đây là phòng ngủ của phu nhân và Ngôn gia.
Những đồ đạc của phu nhân sẽ có nhân viên mang tới ”
“ Cảm ơn ông, quản gia Lục ”
Tiêu Nhiên đi vào phòng, căn phòng trang trí chủ đạo theo tông đen, tuy rộng lớn nhưng có phần đơn điệu.
Trong phòng vô cùng gọn gẽ, chiếc tủ đồ lớn hoàn toàn thu hút ánh nhìn của người ta.
Cô đi tới tủ đồ, quả nhiên chật kín đều là tây trang, cùng với áo sơ mi với chủ yếu là hai màu trắng, đen.
Số cà vạt của anh cũng ngang ngửa số áo sơ mi, hơn nữa trong góc tủ còn một bộ đồ bóng rổ màu trắng.
Buổi tối khi anh trở về đã hơn chín giờ tối, anh vào phòng khách, nhìn thấy cô ngồi xem tivi ở sofa.
Sau khi cởi áo khoác và cà vạt, anh hỏi.
“ Em vẫn chưa đi ngủ sao ? ” Giọng anh trầm thấp, không hề có gì đó khác lạ.
“ Ngôn gia, phu nhân cô ấy còn chưa ăn cơm tối ạ ” Quản gia cầm áo anh trên tay, nói.
Phong Lạc Ngôn nhíu mày, rảo bước đi đến bên cạnh cô.
Anh ngồi xuống sofa, kéo cô đối diện với mình.
Tiêu Nhiên đối diện với anh, đôi mắt anh có chút đỏ, lại có mùi rượu thoang thoảng.
“ Vẫn chưa ăn cơm ? ” Phong Lạc Ngôn nhìn cô, dịu dàng hỏi.
“ Vốn dĩ muốn đợi anh một chút, sau khi thấy bộ phim này liền trực tiếp quên mất việc đó ” Tiêu Nhiên nhìn anh, thản nhiên nói ra lí do khó chấp nhận của mình.
Anh nheo chặt cặp mày, hừ một cái: “ Lí do này của em, em nghĩ anh sẽ tin sao ? ”
Lục quản gia đứng phía sau, cúi người cung kính: “ Ngôn gia, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi ”
“ Đi thôi, anh cùng em ăn ” Phong Lạc Ngôn kéo cô khỏi sofa, vừa rảo bước vừa nói.
Cả quá trình anh đều nhìn cô ăn, không khí yên ắng trầm lặng tới phát nghẹn.
Anh chống tay lên cằm, một lát lại gắp giúp cô một miếng thức ăn.
Cô chưa từng thấy anh uống rượu, cũng không biết khi anh say sẽ như thế nào, vì vậy từ đầu đến cuối cô luôn giữ im lặng.
Kí ức về những lần Tiêu Minh Sơn say xỉn ẩn hiện trong tâm trí khiến cô không khỏi sợ hãi.
“ Ngôn gia, phu nhân ” Lục quản gia đứng phía sau, giọng nói nghiêm túc của người lớn tuổi hơi run: ” Ngày mai hai người phải cùng nhau trở về lại mặt với Tiêu gia ạ ”
Tiêu Nhiên nghiêm túc cúi đầu ăn, chỉ khẽ gật đầu mà không nói.
“ Ngày mai tôi về Tiêu gia với em ”
Cô bỏ chén canh xuống, vốn dĩ cô không nghĩ anh sẽ cùng mình trở về, nghe vậy liền bất ngờ nhìn anh.
Không qua bao lâu, cô bình tĩnh lại, liền đồng ý.
Ăn xong họ cùng trở về phòng ngủ, vừa vào phòng Phong Lạc Ngôn lập tức vào phòng tắm.
Anh tắm khá lâu, một hồi sau anh mới từ bên trong đi ra, nhìn thấy cô vẫn ngồi trên giường.
Dường như nhìn thấu cô, anh cười: “ Em không mau đi ngủ ? Còn ngồi đó làm gì ”
“ Em vào nhà tắm một chút ”
Vừa dứt lời cô lập tức cầm một bộ đồ ngủ kín đáo nhất, chạy tót vào nhà tắm.
Anh ngồi bên giường lau tóc, nhìn bộ dạng của cô liền cười phì.
Cô ở trong nhà tắm rất lâu, khi quay lại anh đã nằm ngủ trên giường.
Trong phòng chỉ còn lại đèn ngủ màu cam, ánh sáng trong phòng trở nên đột nhiên yếu ớt, nhỏ bé tới lạ kì.
Cô đi đến bên cạnh giường, sau khi xác nhận anh đã ngủ mới kéo một góc chăn rồi nhẹ nhàng nằm xuống.
Cô quay lưng lại với anh, vừa nhắm mắt lại một chút, cánh tay to lớn phía sau lại kéo cô về phía mình, gương mặt vùi vào mái tóc óng mượt của nữ nhân trong lòng mình.
“ Anh..anh vẫn chưa ngủ sao ? ”
Cô cảm nhận được anh ở phía sau khẽ cười, hơi thở mát lạnh phả vào gáy cô, cảm giác ấm áp từ tay anh cũng truyền tới thân thể đang lạnh ngắt của cô.
Cứ như vậy không biết bao lâu anh cũng nhắm mắt thiếp đi, khi phát hiện cô vẫn căng thẳng nằm trong lòng mình, anh cười cười ôm chặt cô hơn.
Phong Lạc Ngôn quay cô lại đối diện với mình, thấy cô gái nhỏ vẫn đang lo lắng nhìn trước mặt.
Thở dài một cái, anh dùng giọng nói trầm khàn của mình lên tiếng: “ Hôm nay nhất định sẽ không làm gì em, mau an tâm đi ngủ.
Có được không? ”
Vừa dứt lời, anh đặt môi mình lên đôi môi anh đào mọng nước của cô, kéo cô vào lòng yêu chiều nói: “ Ngoan, ngủ ngon ”