“ Anh ta…Phong tiên sinh đang ở đâu ? ” Nếu bây giờ ông ta còn không biết điều mà chọc tức Phong Lạc Ngôn, e rằng mọi chuyện càng khó giải quyết.
“ Ông có mười lăm phút để có mặt ở Lạc Viên ”
Sau đó là một tràng dài tiếng ‘tút..tút’ vang lên bên tai.
Từ Khiêm vội vã lái xe tới Lạc Viên, xe ông ta vừa dừng trước cửa Lạc Viên đã có người mở cửa xe của ông ta.
Từ Khiêm hơi giật mình sau đó nhanh chóng bị người của anh “ mời ” vào bên trong.
Người vừa đưa ông ta vào biệt thự liền biến mất.
Cả biệt thự to lớn trang hoàng lại chỉ có ba người trong phòng khách, khiến ông ta có cảm giác lạnh lẽo.
Bên trong hiện ra là bóng dáng một người đàn ông ngồi trên ghế sofa, anh vắt chân hình chữ ngũ, phóng đãng đem ánh mắt diều hâu thả lên người Từ Khiêm.
“ Tôi trước nay không thích chờ đợi người khác“ Phong Lạc Ngôn nâng tay nhìn lên đồng hồ, cho Từ Khiêm một ánh mắt, chứng tỏ anh đang không vui: “ Từ tổng, ông đến muộn mất năm phút ”
Từ Khiêm nuốt ngụm nước bọt lớn, rõ ràng bị khí thế của anh ép bức.
“ Phong tiên sinh, tôi..
”
Từ Khiêm ấp úng chưa kịp nói hết câu, Phong Lạc Ngôn liền không cho ông ta cơ hội giải thích.
Tác phong điển hình của anh, không cho người ta cơ hội.
“ Ngồi đi ” Phong Lạc Ngôn thản nhiên nói, nhưng lại nặng ý ra lệnh cho đối phương.
Từ Khiêm nở một nụ cười gượng, lặng lẽ đi đến bên sofa ngồi xuống.
“ Từ tổng, vì ông mà chuyến công tác quan trọng của tôi bị huỷ.
Ông muốn giải thích thế nào với tôi đây ? ” Anh dùng ngón cái miết qua môi mình, thư thả nhìn Từ Khiêm không biết đáp lại thế nào.
Từ Khiêm biết rằng anh đã biết rõ mọi chuyện, nói ra lời này là để bắt thóp ông ta.
Vì vậy ông ta chỉ có thể coi như không biết chuyện gì: “ Phong tiên sinh, tôi chỉ là người làm ăn nhỏ, anh nói lời này là có ý coi trọng tôi hay sao ? ”
Từ Khiêm nở một nụ cười nhưng sống lưng sớm đã lạnh toát vì thái độ dửng dưng của Phong Lạc Ngôn.
Động vật ăn thịt săn mồi, không phát ra tiếng động.
Phong Lạc Ngôn cười ha hả nhưng không bao lâu đã đanh mặt lại, khiến Từ Khiêm sợ hãi không thôi.
Anh quay lại nhìn Triết Nam một cái, nhận được một ánh mắt của anh Triết Nam lập tức hiểu ra.
Hắn lập tức lấy điện thoại ra, gõ một dãy số lạ trên bàn phím.
Sau khi đối phương nghe máy, hắn lập tức đưa điện thoại cho Phong Lạc Ngôn.
“ Nói đi “ chỉ nói duy nhất một câu, Phong Lạc Ngôn liền mở loa ngoài sau đó trực tiếp ném điện thoại xuống bàn.
Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói: “ Ngôn gia, tôi đã làm theo lời ngài nói rồi.
Từ phu nhân đó đảm bảo đủ thê thảm, chỉ cần ngài nói một câu tôi lập tức lấy mạng bà ta “
Tiếng la hét trong điện thoại vang lên càng doạ người hơn.
Từ Khiêm đột nhiên xanh mặt, quả thật phu nhân của ông đang trong tay bọn họ.
Phong Lạc Ngôn này lại có quá nhiều thủ đoạn,ông quả thật đối phó không nổi với anh.
“ Chăm sóc cho bà ta thật tốt cho tôi “ Phong Lạc Ngôn nhếch môi, lạnh lẽo thốt ra hai từ chăm sóc.
Điện thoại sau đó bị Triết Nam tắt đi, Từ Khiêm đã không còn gì được bình tĩnh nữa.
Ông ta gắt gao nói: “ Phong Lạc Ngôn, rốt cuộc anh muốn gì ? “
Phong Lạc Ngôn đột nhiên cười lớn, lời này phải là anh hỏi ông ta mới đúng: “ Ông nên biết rõ, trong mắt tôi hạnh phúc của cô ấy quan trọng hơn đúng sai “ ánh mắt anh đột nhiên sắc như dao găm lên người Từ Khiêm: “ Ông dám dộng vào phu nhân của tôi, tôi bắt cả nhà ông bồi táng cho cô ấy “
“ Trong tay cô ta nắm bao nhiêu chứng cứ quan trọng của vụ án, tôi mới phải động vào cô ta “ Từ Khiêm đột nhiên hiểu ra gì đó: “ Chứng cứ trong vụ án cũng là anh cho cô ta biết đúng không ? “
“ Chỉ cần cô ấy vui vẻ, tôi đều có thể đáp ứng ” Phong Lạc Ngôn đột nhiên nhắm mắt, anh thực sự hối hận vì để cô làm luật sư: “ Nếu không phải cô ấy muốn làm luật sư kiện ông.
Cho dù cô ấy muốn giết ông, tôi cũng giúp cô ấy dọn xác ”
Từ Khiêm vốn dĩ đã sợ tới nỗi đổ mồ hôi lạnh, nhưng với khí thế của anh, ông ta vẫn phải mạnh miệng đáp lại: “ Anh đừng quên, cô ta vẫn đang ở trong tay tôi.
Lẽ nào anh muốn cô ta chết hay sao ? “
“ Sống chết của cô ấy, không phải do ông quyết định.
Tôi muốn cô ấy chết cô ấy phải chết, muốn cô ấy sống cô ấy nhất định phải sống.
Có liên quan gì tới ông ? “
Đối phương đột nhiên im lặng, Phong Lạc Ngôn lại khẽ nhếch môi, không nề hà phóng ánh mắt sắc lên người ông ta.
Anh thản nhiên nói: “ Lúc ông rời khỏi chỗ đó, người của tôi sớm đã đưa cô ấy đi rồi ”
“ Anh..anh chơi tôi sao ? ” Từ Khiêm biết thứ duy nhất ông ta có thể uy hiếp đến anh đã mất, nghiến răng nói.
Phong Lạc Ngôn đứng dậy, đột nhiên rút ra cây súng từ thắt lưng, cây súng lạnh lẽo chĩa thẳng lên đầu Từ Khiêm.
Anh nói rõ ràng từng chữ: “ Từ Khiêm, tôi vốn muốn giữ mạng quèn của ông, nhưng ông lại dám động vào vợ tôi ” Anh dừng lại một lát sau đó buông tay khiến cây súng rơi xuống, giọng nói càng lạnh lẽo hơn: “ Ông động vào một cọng tóc của vợ tôi, tôi bắt cả nhà ông bồi táng ”