Không bao lâu sau liền có người đưa cô về Lạc Viên, Phong Lạc Ngôn vừa mở cửa xe liền thấy cô mê man ngồi trên ghế.
Ánh mắt cô mơ hồ, trên người lại chằng chịt vết thương, những vết đỏ in lên quần áo cô trông vô cùng chói mắt.
Ánh mắt anh cơ hồ hơi tối lại, có chút thâm trầm.
Phong Lạc Ngôn vội vã bế cô khỏi xe, tay muốn tìm một vị trí lành lặn để đặt lên, nhưng rốt cuộc không tìm được.
Anh lại không muốn cô đau đớn, cánh tay chỉ có thể cứng rắn giữa không trung.
Tiêu Nhiên cảm giác được ai đó bế bổng lên nhưng đôi mắt lại không thể mở ra.
Nhưng ngửi thấy mùi hương trên người anh, cô liền nhận ra đó là Phong Lạc Ngôn.
Anh vốn dĩ đi rất nhanh, nhưng cô lại không hề cảm thấy bản thân bị khó chịu như lúc ngồi xe.
“ Đứng đó làm gì ? Mau gọi bác sĩ đi ” Phong Lạc Ngôn đi qua đại sảnh, vội vã bế cô đi lên tầng.
Nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô, đáy mắt anh không nhịn được mà có tia xót xa khó nói.
Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, đôi môi lại khô khốc.
Giống như chỉ qua hơn một ngày, cô từ bảo bối xinh đẹp trên tay anh biến thành người phụ nữ tiều tuỵ toàn thân là vết thương.
Bảo bối mà ngay cả mắng anh cũng không nỡ bị bọn chúng biến thành bộ dạng thế này.
Trong lòng anh đương nhiên khó chịu tới nỗi muốn bóp chúng ra làm trăm mảnh.
Anh đạp mạnh cửa phòng ngủ sau đó đặt cô xuống giường ngủ quen thuộc.
Gương mặt anh bỗng cứng lại, hễ anh thấy toàn thân cô đang run lên liền không giấu được xót xa trong đáy mắt mình.
Anh nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh cô, kết quả khi anh vừa kéo tay áo lên liền nhìn thấy vết bầm lớn trên tay cô.
Màu sắc xanh xanh tím tím như muốn ép đôi mắt anh nổ tung.
Anh giơ tay muốn chạm vào vết bầm nhưng lại dừng lại, anh không làm được.
Rõ ràng anh đã trải qua cảm giác đau đớn hơn cô bây giờ cả ngàn vạn lần, thậm chí mạng anh cũng đã từng mất đi một nửa nhưng đều không cảm thấy đau đớn như bây giờ.
Triết Nam lúc nãy cũng gặp một hồi thất kinh, đối với thái độ này của Phong Lạc Ngôn hắn cũng coi như mở mang tầm mắt.
Triết Nam vội vã gọi cho bác sĩ riêng của Phong Lạc Ngôn, nói với ông ta nếu như lần này ông ta đến muộn, e rằng sẽ không bao giờ đến nổi nữa.
May mà bác sĩ đó cũng vội vã đến ngay lập tức.
Triết Nam cũng vội vã đưa bác dĩ lên phòng ngủ ở tầng ba.
“ Ngôn gia, bác sĩ tới rồi ” Cửa phòng ngủ không đóng nhưng hắn cũng không dám trực tiếp đi vào.
Nên dừng ở cửa mà nói vọng vào.
Phong Lạc Ngôn rời ánh mắt chăm chú nhìn cô về phía hai người ở ngoài cửa.
Anh không nói gì sau đó đứng dậy khỏi giường, đi đến cửa sổ mà quay lưng lại với giường lớn.
Bác sĩ này không hiểu tâm tư của anh, không biết có nên vào hay không, vì vậy phóng tới chỗ Triết Nam một ánh mắt thăm dò.
Triết Nam sau đó gật đầu một cái, bác sĩ mới dám đi vào.
Trong lúc bác sĩ kiểm tra thương thế của Tiêu Nhiên, anh ở một bên từ lúc nào đã quan sát toàn bộ.
Lúc bác sĩ vén tay áo cô lên, chỉ toàn là vết roi quất.
Bên miệng vẫn còn vết tím bầm, xem ra cũng đã bị người ta tác động.
Hơn nữa trên tay cô còn có chỗ đang chảy máu.
Ra tay tàn nhẫn đến thế này, quả thật khiến người làm bác sĩ như ông cũng phải sợ hãi.
Trong quá trình vị bác sĩ đó xử lí vết thương, cả căn phòng đều an tĩnh không một tiếng động nào.
Phía sau truyền đến tiếng tách của chiếc bật lửa, sau đó dần dần là mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Đột nhiên có tiếng nói từ phía sau.
“ Thế này có để lại sẹo không ? ” Ánh mắt thâm trầm của anh dán chặt vào cô, giong nói có hơi lười biếng.
Vị bác sĩ bị hỏi đột ngột, ú ớ vài câu rồi mới trả lời được: “ Phong tiên sinh ngài yên tâm, tôi sẽ dùng loại thuốc tốt nhất cho phu nhân.
Nhất định sẽ không có sẹo ạ ”
Phong Lạc Ngôn không trả lời, yên lặng cúi đầu hút thuốc.
Anh không muốn cơ thể cô có một vết sẹo nào, một vết cũng không.
Sau khi vị bác sĩ đó xử lí xong vết thương cho Tiêu Nhiên, cô vẫn ngủ rất sâu.
Phong Lạc Ngôn vẫn luôn ở bên cạnh cô, nhưng cô lại luôn mê man không tỉnh, hơn nữa giấc ngủ không được an tĩnh.
Cả trong giấc ngủ cô cũng không được an tĩnh, mày cô nhíu chặt lại, cơ thể lại luôn luôn phòng vệ.
Triết Nam nói với anh, cô không hé răng nửa lời với bọn chúng cho dù bị hành hạ thế nào.
Dáng vẻ quật cường của cô đột nhiên loé lên trong đầu anh.
Cô có đạo đức của một vị luật sư nên có.
Đột nhiên anh không thích điều ấy.
Người khác thích người phụ nữ quật cường, nhưng anh lại không thích người phụ nữ của mình phải quật cường như thế.
Thực sự không thích…