Tiêu Minh Sơn đặt ly nước xuống bàn, nghiêm nghị nói: “ ngồi xuống ” Ánh mắt ông ta quét qua Tiêu Hoa một cái, ngữ khí vừa rồi khẽ khàng mà mang theo trấn áp.
Tiêu Hoa hậm hực ngồi xuống bên cạnh Tú Anh, tay bị mẹ mình giữ lấy thật chắc, giống như nói cô ta không được manh động.
Tú Anh tuy không cho con mình manh động nhưng cũng không muốn để con gái yếu thế.
Sau khi buông bát đũa, khẽ nhìn một lượt cô rồi nói: “ Tiêu Nhiên này, gần đây nghe nói cô làm luật sư, vừa phiên toà đầu tiên đã thành công mĩ mãn.
Đem tập đoàn Duy Từ một lần phá hủy ”
Tiêu Nhiên ngước đôi mắt nhìn Tú Anh, trong đáy mắt mất đi tia mỏng manh ngày nào.
Cô không nói, Tú Anh lại được đà lấn tới: “ Chăm sóc cho Ngôn gia tốt một chút, kẻo một ngày ngài ấy không nhìn tới cô, cô một chỗ đứng an ổn cũng không có ”
Lời này của Tú Anh có hơi độc.
Tác dụng công phá tới Tiêu Nhiên cũng không nhỏ.
Nhưng đáy mắt cô vừa có một chút gợn sóng liền bị dập tắt.
Đúng lúc này mới có người mang lên mấy tờ báo đặt ở bàn ăn.
Cho dù ngoại trừ Tiêu Minh Sơn, không một ai đụng tới báo giấy.
Nhưng điều này đã là thói quen từ lâu của Tiêu gia.
“ Lão gia, báo hôm nay vừa mang tới ạ ” Nhân viên vừa đặt báo lên bàn vừa nói.
Ánh mắt hơi thăm dò sắc thái của Tiêu Minh Sơn.
Cho đến khi nhìn thấy ông ta gật đầu nhân viên kia mới dám đi.
Tiêu Minh Sơn buông đồ ăn, cầm lấy tờ báo không quên cho quản gia một ánh mắt.
Quản gia liền hiểu ý, bảo người làm mang một tách cà phê tới.
Tách cà phê người làm đặt xuống bàn tạo ra âm thanh, nặng nề vẳng tới bên tai cô.
Tiêu Minh Sơn cầm lấy tách cà phê, ánh mắt dán chặt vào tờ báo.
Nhưng lần này ánh mắt ông ta không dấu nổi tia sửng sốt, làm cho cả Tiêu Nhiên và mẹ con Tú Anh hai người quay lại nhìn.
Tiêu Hoa mở lời trước: “ Bố, có chuyện gì vậy ? ”
Tiêu Nhiên cũng quan sát biểu cảm của Tiêu Minh Sơn, thấy ông không nói gì.
Cô cầm lấy tờ báo trên bàn, đôi mày thanh mảnh đột nhiên nhíu lại.
Đáy mắt có chút gợn sóng.
Trên trang nhất là hình ảnh một người đàn ông máu me be bét nằm trên đường.
Bài báo đề rằng đây là thi thể của chủ tịch tập đoàn Duy Từ - Từ Khiêm do bị tai nạn xe mà thành.
Nhìn thấy hình ảnh này, tay cô đột nhiên run run.
Thân thể và gương mặt người đàn ông trong ảnh gần như đã biến dạng không thể nhận ra, cảnh sát phải thông qua giám định mới xác nhận được thân phận.
Mọi người không biết, nhưng cô lại biết rất rõ.
Anh quả thực đã một lần đem Duy Từ phá huỷ.
Đem luôn cả chủ nhân của nó phá huỷ toàn bộ.
Dòng suy nghĩ của cô bị hiện tại cướp mất, Tiêu Minh Sơn đột nhiên nói: “ Mọi người đơ ra đó làm gì, ăn xong rồi thì đi làm ”
Hai mẹ con Tiêu Hoa thấy vậy cũng cầm tờ báo mà Tiêu Minh Sơn vừa buông lên.
Sau khi nhìn thấy như vậy mới sửng sốt, một cỗ sợ hãi vây chặt lấy hai người họ.
Nhưng tờ báo nhanh chóng được bỏ xuống, không khí giống như bị đông lại.
Buổi tối hôm đó, khi đã ngồi trên chiếc giường ngủ quen thuộc đã lâu không nhìn thấy, cô vẫn không khỏi sửng sốt.
Cái chết của ông ta đột ngột như thế, làm cho cô không khỏi bất ngờ một phen.
Điện thoại ở tủ đầu giường đột nhiên kêu lên một tiếng.
Phong Lạc Ngôn trả lời tin nhắn lúc sáng cô nhắn cho anh.
Tiêu Nhiên: Ngày kia là giỗ của mẹ em.
Em muốn về nhà mấy ngày.
Phong Lạc Ngôn: Chăm sóc bản thân.
Chỉ bốn chữ, không đầu không cuối.
Cô do dự cầm điện thoại trên tay, một lúc lâu sau mới nhắn đi một tin.
Tiêu Nhiên: Từ Khiêm chết rồi ? Anh biết không ?
Cô vừa nhắn ra tin này liền hối hận, nhưng lại không thu hồi lại.
Chỉ lặng lẽ tắt màn hình điện thoại đi, sau đó vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Khi cô bước ra, anh đã trả lời lại.
Vẫn không khá hơn câu vừa rồi bao nhiêu.
Phong Lạc Ngôn: Anh biết.
Cô nhìn thấy tin này liền buông điện thoại xuống, không trả lời lại.
Mãi một lúc lâu sau, anh lại nhắn tới mộy tin.
Phong Lạc Ngôn: Đừng để ý.
Anh chỉ nhắn ba chữ, lại càng làm cô thấy hoài nghi.
Hai ngày sau, Tiêu Nhiên xin nghỉ nguyên một ngày, chuyên tâm ở nhà làm một bữa cơm cúng cho mẹ mình.
Dì Trương thấy cô hiếu thảo, cũng dậy từ sớm phụ giúp.
Chỉ là ba người kia ngay có lông mày cũng không nhìn thấy, ngay từ sáng sớm đã ra ngoài.
Cô không cảm thấy kì lạ, nhưng ngay cả Tiêu Minh Sơn cũng không hỏi thăm lấy một câu.
Tốt xấu gì cũng từng là vợ của ông…
“ Nhiên Nhiên, nấu xong canh chưa ? ” Dì Trương ở bên ngoài hỏi vọng vào.
Tiêu Nhiên đứng ở bên bàn bếp, đáp lại: “ Canh lập tức tới đây ” Vừa nói, cô lập tức bắc nồi canh vừa nấu chín xuống đem ra ngoài.
Dì Trương xếp bát đũa lên mâm, quay lại chỗ cô nói: “ Xong rồi, mau đem lên trên.
Chúng ta thắp cho phu nhân nén hương ”