Tiêu Nhiên nghe xong cũng hoảng hốt, nhưng lại chỉ khẽ nhíu mày, tay múc một thìa canh để uống.
Canh này có chút đắng.
Khiến cho cổ họng cô khản đặc, sau khi ăn miếng tôm vào mà vị đắng vẫn còn ở trong miệng.
Lần trước anh đầu tư vào dự án này, nói rằng bên Kinh Mộng nhường một số lợi ích.
Bây giờ xem như làm anh mất một món.
Đối với anh số tiền đó có lẽ chỉ là một món đồ, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy áy náy.
Tú Anh đã sớm nói với Tiêu Minh Sơn lần này gọi Tiêu Nhiên về để làm gì.
Vậy mà bây giờ ông lại không nói ra, bà ta tuy tức giận nhưng chỉ có thể tự mình nói: “Tiêu Nhiên này, dì biết cuộc sống của con cũng không dễ dàng, nhưng dì và bố con lại càng khó khăn.
Con về nói với chủ tịch Phong, để ngài ấy giúp Kinh Mộng lần này nhé”
“…”
“Chị bị sao thế, mẹ tôi đang nói chuyện với chị đấy” Tiêu Hoa nhịn không được, lớn giọng nói.
Tú Anh lại kéo tay cô ta, gằn giọng: “ Im miệng mau lên”
Tiêu Nhiên buông đũa, giương ánh mắt lên nhìn hai người đối diện.
Ánh mắt cô vừa bình tĩnh lại vừa sâu xa: “Phong Lạc Ngôn kiến tiền cũng không dễ dàng, hơn nữa anh ấy cũng không phải kẻ ngốc.
Nếu như đổ tiền vào một thứ không đáng, anh ấy sẽ không đồng ý.”
Ăn xong bữa tối, cô không nán lại lâu, chỉ dặn dò Tiêu Minh Sơn chú ý sức khoẻ, cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chít.
Sau đó liền ra về, trước khi về còn đưa cho dì Trương một ít tiền để dì mua đồ bồi bổ sức khỏe.
Vốn dĩ dì Trương không muốn nhận, nhưng vì cô quá cứng rắn, dì cũng chỉ có cách nhận lấy.
Cô không nán lại lâu sau khi ăn bữa tối, chỉ dặn dò Tiêu Minh Sơn chú ý sức khoẻ, cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút.
Sau đó liền ra về, trước khi về còn đưa cho dì Trương một cái lì xì màu đỏ, nói là để dì bồi bổ sức khỏe.
Vốn dĩ dì Trương không muốn nhận, nhưng vì cô quá cứng rắn, dì cũng chỉ có cách nhận lấy.
Cô trở về nhà cũng không muộn, lúc xe đậu ở trước Lạc Viên chỉ mới là chín giờ hơn.
Vậy mà xe của anh đã đậu ở trước cổng từ lâu rồi.
Cô đi vào nhà, nhìn thấy anh mặc một chiếc quần đen với áo thun trắng đơn giản ngồi trên sofa.
Đôi mắt hẹp dài chăm chí nhìn tivi ở phía trước, trên tay trái cầm một cốc rượu.
Anh lúc này mang cho cô mộy cảm giác rất chân thực lại vô cùng đơn giản.
Anh đã quen mặc trên người âu phục đắt đỏ, bây giờ cởi bỏ chúng để mặc trên người bộ đồ đơn giản, lại khiến cô cảm thấy anh rất chân thực.
Cô đứng đó rất lâu, cuối cùng anh mới buông cốc rượu xuống, quay đầu nhìn cô.
Cô biết rằng anh đã nhận ra cô từ lâu nhưng cố tình không để ý.
Mà Tiêu Nhiên lại chìm trong mộng cảnh suy nghĩ, bây giờ mới nhận ra ý cười thoảng trong ánh mắt lãnh đạm của anh: “Mấy ngày không nhìn thấy anh,quên luôn cả anh rồi à?”
“Không phải, chỉ là hôm nay sao anh lại mặc đồ đơn giản thế?” Cô đi về phía sofa, thấy trên tivi phát bản tin kinh tế-tài chienh kinh te.
Nhìn thấy bản tin phát tin tức tập đoàn Dụ Phong vừa kia hợp đồng kinh yế xuyên quốc gia.
Màn hình hiện lên hình ảnh anh trả lời phỏng vấn, bên cạnh cơ một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, mái tóc đen xoăn dài rất có mị lực.
Hai người sóng vai đứnh trước ống kính, anh cẩn trọng trả lời rất đúng mực, lại rất có khí thế.
Người kia lại lén đưa mắt nhìn anh, giấy không nổi niềm yêu thích cùng ngưỡng mộ trong ánh mắt của mình.
Cô nhìn liền liền đoán ra, đối phương thích anh.
Mà anh lại không hề để ý đến cô ấy.
Anh đột ngột kéo cô ngồi xuống đùi mình, vùi khuôn mặt kinh diễm vào sâu trong mái tóc đen mượt.
Cô ở bên cạnh anh không lâu, nhưng sao anh lại không đoán ra suy nghĩ của cô chứ.
Đối với anh, cô vĩnh viễn không phải đối thủ, chỉ cần nhìn vào dáng vẻ của cô anh liền nhìn thấu.
Anh với tay lấy điều khiển tắt tivi đi, mà cô lúc này lại đang mờ ám ngồi trên đùi anh.
Anh vốn thâm trầm, không thích nói nhiều lời, trước nay lại không hay để lộ cảm xúc gì nhiều.
Cô chỉ có thể đúc rút ra một kinh nghiệm.
Lúc anh cười không nhất định sẽ vui vẻ, lúc lạnh lùng cũng không nhất định là đang tức giận.
Phong Lạc Ngôn cầm lấy cốc rượu trên bàn đưa lên miệng ngậm lấy.
Sau đó giữ lấy gáy cô, hôn một nụ hôn sâu, lúc hai đôi môi chạm nhau, cô cảm nhận được chất lỏng đắng chát từ miệng anh rơi vào miệng cô mang theo hương vị của riêng anh.
Cô bị anh hôn một nụ hôn sâu, tất cả chất lỏng đắng chát bị anh ép nuốt xuống cổ họng:
Lúc anh tham luyến rời khỏi môi cô, nhìn thấy đôi môi anh đào của cô hơi sưng lên, một chút rượu còn vương trên khoé môi cô,anh lại không chần chừ hôn lên khoé môi cô khiến chút rượu kia biến mất.
Ánh mắt anh rất thâm trầm, lại âm nhu khó nói.
“Có phải em đang nghĩ xem rốt cuộc anh có mối quan hệ gì mờ ám bên ngoài hay không?”
Có lẽ cuấy lỏng đắng chát ấy đã chi phối cô, khiến cho lí trí của cô bị át chế.
Nếu không cho cô tám cái mạng nữa, cô cũng không dám nói vậy với anh: “Cô ấy thích anh”
Cô không phải nghi vấn, mà là trực tiếp khẳng định.
Nhưng anh vốn dĩ không giao động chút nào, trong ánh mắt hơi thâm thuý ý cười.
Đôi đồng tử đen láy sâu hun hút, tựa như không muốn ai nhìn thấu mình.
Anh ôn nhu cúi đầu xuống, đôi môi mỏng kề bên môi cô: “Anh không muốn quản bọn họ”
Họ muốn thích, anh để cho bọn họ thích.
Nhưng ngược lại là anh, ngay cả mắt cũng không nhìn họ một cái.
“Có phải phụ nữ tiếp xúc với anh sẽ đều bị thu hút không?” Cô khẽ nói.
“…Ồ?” Anh vẫn khẽ dán môi mỏng ở môi cô, khoé miệng không tự giác khẽ nhếch lên: “Vậy em thấy sao?”
“Em không giống với bọn họ, ngay từ đầu đã không giống với bọn họ rồi” Lúc này anh mới đặt xuống một nụ hôn, trong lòng cô biết rõ, bản thân không giống với những người phụ nữ muốn ở bên cạnh anh.
Chỉ cần cô xảy chân sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, không thể quay lại.
Anh có thể cho người phụ nữ của mình vinh sủng một đời, nhưng một khi muốn thu nó lại không màng đến nó nữa người phụ nữ sẽ cùng đường tuyệt lộ.
Thứ anh có thể ban cho, cũng có thể lấy lại….