Sau nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi.
Chiếc xe dừng lại ở nột căn biệt thự tư nhân, người làm thấy chủ nhân về thì đã xếp hàng chờ sẵn
" Thiếu gia !"
Căn biệt thự rộng lớn với thiết kế mang hơi hướng phương tây sang trọng.
Khoảng sân rộng trồng những loài cây cảnh đắt đỏ.
Ngay trung tâm là đài phun nước và bức tượng sư tử đầy oai phong
Đám người hầu cung kính cúi chào, rồi nhanh chóng lùi lại một bước.
Như một nghi thức quen thuộc trong giới tài phiệt, là người giúp việc bắt buộc phải biết
Nhìn thấy chủ nhân bước xuống xe, vị quản gia tiến tới thuần thục cởi chiếc áo khoác ngoài của anh ra.
Chợt bọn họ thấy một đứa trẻ với tình trạng bẩn thỉu quần áo không lành lặn bước xuống khỏi chiếc xe rolls-royce.
Đám người hầu nhìn thấy đứa trẻ thì tròn mắt ngạc nhiên
Cô nhóc lần đầu được thấy một nơi rộng lớn và sang trọng thì tò mò cứ ngó nghiêng mãi.
" lại đây!"
Tiếng anh gọi làm nhóc con giật mình, nó đang ngắm nghía mấy chậu cây cảnh phải nhanh nhanh chóng chóng chạy tới.
Nó vẫn không đứng lại gần Tử Khanh, đứng nép vào một góc, đôi chân không có dép cứ cố gắng chấp vào nhau.
Như thể nó đang sợ sẽ làm bẩn nơi này vậy
" đưa cô bé đi tắm rửa sạch sẽ "
Anh giao cô nhóc lại cho quản gia rồi bước vào bên trong.
Đứng giữa rất nhiều người lạ, bé con không khỏi sợ hãi,cơ thể như sắt thép cứng đờ răm rắp làm theo lời người hầu nói
Ai cũng tò mò về cô bé này bởi từ trước tới nay thiếu gia của họ không mang ai về đây bao giờ.
Nơi này chỉ có anh và một số thuộc hạ ở.
Lâu lâu thì có vài người bạn tới chơi.
Nay anh lại mang theo một cô nhóc, lại còn trong trạng thái kinh người này ...
Tử Khanh đi thẳng lên phòng ngủ, anh lấy một bộ đồ thoải mái rồi đi vào phòng tắm.
Anh vẫn còn ghê người bởi những thứ bẩn thỉu ở khu ổ chuột, đặc biệt là cô nhóc đã ngồi lên chiếc xe của mình.
Tử Khanh mắc bệnh sạch sẽ, rất hiếm khi anh ghé tới mấy chỗ như này, cũng chẳng mấy khi tiếp xúc với người lạ.
Chỉ là lần này có cảm giác rất muốn mang cô nhóc kia về nuôi mà thôi, kể cả việc phải ngồi chung xe.
Dòng nước mát lạnh xối xuống cơ thể trần trụi của người đàn ông, cơ bắp săn chắc càng thể hiện sức trai khoẻ khoắn.
Bên dưới cô nhóc kia cũng được người hầu tắm rửa sạch sẽ, cơ thể gầy gò đến trơ xương.
Người ta chẳng thể hiểu con bé đã ăn gì để sống, những vết bầm tím bây giờ mới lộ rõ ra bên ngoài.
Người hầu thay tạm cho cô bé một bộ đồ của hầu nữ vì chỗ này chưa bao giờ có phụ nữ ghé đến chứ nói gì là trẻ con.
Nhóc con phải vật lộn mãi hết buộc chỗ nọ lại túm chỗ kia để bộ đồ không bị tụt.
Xong xuôi một nữ hầu dắt cô bé ra trước mặt anh, cái tay nhỏ vẫn nắm khư khư cái cạp quần .
" lại đây !"
Ngón tay dài ngoắc nhóc con lại gần mình, cô ngoãn ngoãn bước lại.
Gương mặt anh tú hiền từ nhất có thể để không doạ đứa trẻ.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô nhóc mà anh không nhịn được cười, cố che miệng lại để nó đỡ ngại.Lằng hắng một cái rồi mới dám nói chuyện
" từ giờ cháu sẽ tên là Quách Tú Vy, cháu thấy cái tên này thế nào ?"
Tử Khanh liếc nhìn thái độ của cô bé, nó khá thích cái tên này thì phải.
Cái miệng nhỏ nhoẻn cười nhưng lại cố kìm lại không để ai thấy.
" cháu sẽ được sống ở đây thật ạ ?"
Cái giọng rụt rè ấp úng mãi cũng hỏi được một câu
" ừm..."
" cháu cảm ơn chú, cháu sẽ cố gắng làm việc thật tốt."
Anh hơi bất ngờ với câu nói này của cô nhóc,chắc nó nghĩ chỗ này của anh thiếu người hầu lắm thì phải.
" vậy cố gắng nhé !À...tôi sẽ cho người mang đồ của cháu tới"
Không giải thích ngay, anh thong thả đứng dậy đi lên phòng để Tú Vy ở lại đang ngơ ngác không biết nên làm gì tiếp theo.
Cô bé hết nhìn theo bóng anh rồi lại nhìn xung quanh căn nhà, mọi thứ thật mới mẻ.
Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt với cô bé vô gia cư đó, là ngày cô có một cái tên cho riêng mình.
Quách Tú Vy, một cái tên rất hay để có một cuộc đời mới.
Sẽ không còn ai chửi mắng cô bé mỗi ngày nữa, làm việc vất vả chút mà no bụng thì cô cũng chấp nhận.
Trong khi còn đang ngơ ngác thì từ trong bếp quản gia đã gọi cô bé
Bên trong phòng bếp một bàn ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị, có một con gà quay thơm phức.
Bát súp bổ dưỡng nóng hổi bốc khói, tô cơm đầy trắng tinh...bao nhiêu là thức ăn mà Tú Vy chưa từng được thưởng thức.
" chắc cháu cũng đói lắm rồi phải không? Mau lại đây ...thiếu gia chuẩn bị cho cháu đấy "
" chỗ này là cho cháu thật ạ ?"
Tú Vy bất ngờ khi chú đã chuẩn bị cho mình bữa ăn ngon đến vậy, trong lòng lại thầm nghĩ không thể tin được đời này cô lại có thể đụng đến những món xa xỉ như vậy.
Vị quản gia vẫn hiền từ kéo cô ngồi xuống bàn ăn , múc một bát súp đặt trước mặt
" mau chóng ăn đi cho nóng "
" cháu không ăn nhiều đến thế đâu ạ...!ông ơi, cháu có thể xin gói lại để dành ngày mai ăn tiếp được không ?"
" cháu cứ ăn đi, từ nay không cần lo thiếu cơm ăn nữa.
Nếu muốn cất ta cất giúp cháu "
" dạ cháu cảm ơn ông ạ ! ông ơi...ông ngồi xuống ăn với cháu cho vui "
Vừa nói cô bé vừa lấy thêm một chiếc bát đặt bên cạnh mình.
Vy còn đặc biệt gắp miếng thịt ngon nhất bỏ vào bát mời vị quản gia
Bác Tô thấy cô bé như vậy thì không câu nệ mà ngồi xuống bên cạnh cùng dùng bữa.
Có lẽ bầu không khí ảm đạm trong căn biệt thự này đã có khởi sắc hơn kể từ giây phút có bé con này bước vào..