Chương 30
Tom ngỡ ngàng sau khi nghe Hoàng Phong bảo rằng đã gặp Vy Vy, cô ấy còn trông thấy bộ dạng thảm hại của anh.
"Vy Vy không sao, cô ấy nhờ tôi nói với cậu đừng lo lắng quá, một thời gian nữa Vy Vy sẽ trở về."
Tom thừ người ra bất động, phải rồi, sau những chuyện anh đã làm với cô sao cô có thể ở bên cạnh anh được nữa.
"Không sao là tốt rồi."
Hoàng Phong nhìn Tom sầu não ngồi đó, anh biết tâm trạng của Tom hiện tại không tốt, nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải là cách: "Cậu tính đau khổ bao lâu nữa, người cũng đã không sao rồi."
Đôi mắt vô hồn ngẩng lên nhìn người đối diện mình, chỉ trong chốc lát đã lấy lại thần thái tiêu soái, trên khuôn mặt điển trai còn điểm thêm nét chững chạc sau những ngày tháng bi lụy đã trải qua: "Không thể vô dụng mãi nữa, đến lúc phải đứng lên rồi."
Hoàng Phong khẽ cười nhìn người anh em của mình đã quay trở lại, đây mới là Tom mà anh từng quen biết.
.
.
.
Khúc Tử Kỳ mệt mỏi đi sang phòng Vy Vy, vừa đúng lúc người trong phòng mở cửa bước ra ngoài, cô có chút lo lắng hỏi: "Chị định đi đâu sao?"
"Tôi ở đây cũng lâu rồi, đã đến lúc phải đi thôi!"
Khúc Tử Kỳ hốt hoảng ôm chặt Vy Vy không buông, miệng kêu thán thảm thiết: "Em không cho chị đi đâu, chị mới ở đây có vài ngày, thương tật vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đừng đi mà."
Vy Vy cố gạt tay Khúc Tử Kỳ đang bám chặt lấy người cô như nam châm, sớm biết như vậy cô đã đi sớm hơn một chút rồi để tránh phiền phức.
"Khúc tiểu thư đừng quấy nữa, tôi thật sự đã không sao rồi."
Tử Kỳ ngẩng đầu lên trưng đôi mắt cún con đáng thương nhìn Vy Vy: "Nhưng em có sao, chị nhìn xem mũi của em đỏ hết cả rồi, em đang bị cảm, chị đừng đi trong lúc này mà."
Vy Vy thở nhẹ ra, ánh mắt chán nản nhìn đứa trẻ nhỏ đang nhõng nhẽo với mình, cô ấy nghĩ cô dễ mềm lòng lắm sao?
"Bị cảm không chết được đâu, tránh đường!"
Khúc Tử Kỳ chới với bị Vy Vy dùng sức đẩy ra, cô ấy cũng tuyệt tình quá đi, nói đi là bỏ đi thật sao?
"Vy Vy, chị định trở về với người đàn ông tồi tệ đó sao?"
Bước chân cô khựng lại, Khúc Tử Kỳ sớm đã điều tra về cô, người con gái này đúng như Đông Nghi từng nói, không hề đơn giản như vẻ ngoài trẻ con ham chơi không hiểu chuyện.
Khúc Tử Kỳ bước vòng ra đứng trước mặt Vy Vy, nhìn sắc mặt lạnh lùng của cô ấy, cô vội giải thích: "Lúc chị bất tỉnh nhìn thấy thương tích trên người chị em đã lo lắng nên có điều tra qua một chút, em không có ý gì đâu."
"Thứ em biết chắc chắn không phải tất cả, khi tôi còn nói chuyện nhẹ nhàng hãy tránh đường!"
Khúc Tử Kỳ quyết không bỏ cuộc dang hai tay ra chắn ngăn cản: "Chị muốn đi thì bước qua xác của em đi, hắn ta không phải người tốt, khiến chị tổn thương như vậy, đừng trở về bên cạnh hắn nữa."
"Chuyện của tôi liên quan gì đến em, em đụng xe vào tôi, tôi ở lại đây vài ngày xem như chúng ta không còn nợ nần gì, chuyện hôm qua tôi không muốn truy cứu, nơi này quả thật tôi không thể ở nữa."
"Chị tôi đã nói như vậy rồi em cũng không nên ngăn cản nữa."-Đông Nghi bước vào nhà lên tiếng thu hút sự chú ý của hai người.
Vy Vy có chút ngạc nhiên, cô chỉ nhờ Hoàng Phong chuẩn bị cho mình một chiếc xe, không nghĩ tới Đông Nghi lại có mặt ở đây, từ lúc làm chồng em gái cô thật sự chẳng thể nhờ cậy được anh nữa rồi.
Khúc Tử Kỳ nhìn "cứu binh" xuất hiện giậm chân hờn dỗi, hóa ra cô ấy để bụng chuyện tối qua nên mới muốn rời khỏi đây.
"Trương Vy Vy, chị cứ như vậy mà đi sao?"
Vy Vy đi đến đứng cạnh Đông Nghi, lạnh nhạt đáp: "Lời cần nói đã nói xong hết, tạm biệt!"
Khúc Tử Kỳ không cam nhìn Vy Vy và Đông Nghi rời khỏi, cô chạy tới nắm lấy cánh tay Vy Vy xoay người cô ấy lại kiễng chân lên nhắm đến đôi môi đỏ mọng hôn ngấu nghiến. Vy Vy quá đổi bất ngờ bị một cô gái cưỡng hôn, đến khi ý thức được vội đẩy mạnh ra nhưng Khúc Tử Kỳ quyết sống chết câu chặt lấy cổ cô không rời, không những thế còn cố tình cắn mạnh lên môi cô tứa máu.
"A..."
Đông Nghi nhìn cảnh tượng trước mắt từ bất ngờ chuyển sang thích thú, Vy Vy cũng có ngày hôm nay, bị một tiểu yêu tinh bám lấy không buông.
"Thật là, em làm cái trò gì vậy?"-Vy Vy dùng sức mạnh hơn đẩy Khúc Tử Kỳ ra, tay chạm lên khóe môi rướm máu của mình khó chịu nói.
Khúc Tử Kỳ liếm nhẹ viền môi còn vương chút máu tươi của Vy Vy trên môi mình tỉnh bơ trả lời, nếu Vy Vy đã cương quyết bỏ đi ít nhất cô cũng phải tranh thủ một chút, bản tính Khúc Tử Kỳ trước nay không muốn thua thiệt điều gì, bỏ ra công sức nhiều như vậy phải nhận chút hậu lễ: "Coi như là phí rời khỏi đây đi!"
Vy Vy tức giận lườm Đông Nghi đang nhìn cô với vẻ trêu đùa, sau đó sải chân bỏ đi trước ra ngoài, Đông Nghi theo sau Vy Vy cũng rời khỏi.
Ngồi trên xe trở về, Đông Nghi nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Vy Vy buột miệng lên tiếng:Cũng đâu phải lần đầu tiên chị hôn con gái, có gì phải bực."
"Em tốt nhất nên im lặng đi!"
"Chị vẫn chưa cảm ơn em một tiếng, nếu em không xuất hiện, với tính cách của Khúc Tử Kỳ đó nhất định sẽ bám lấy chị không nhả ra."
"Đừng nhắc tới con bé đó nữa, nếu không nghĩ tình cô ta cứu chị thì chị đã không bỏ qua chuyện này đâu."
"Trước mắt đến nhà em ở đi, em sẽ yên tâm hơn."
Vy Vy im lặng không nói thêm lời nào, tạm thời lại phải làm phiền nhà họ Hoàng một thời gian, thời gian qua mọi thứ đã xáo trộn nhiều, phải cân bằng lại thôi.
"Nhưng làm sao em biết được chị ở đây?"
"Hôm qua lúc chị và Phong nói chuyện vô tình em đã nghe thấy, truy hỏi một chút anh ấy cũng chịu kể lại cho em biết, không ngờ chuyện lớn như vậy mà ai cũng muốn giấu em hết."-Đông Nghi tỏ ra không vui khi nghĩ đến việc tất cả đều lén lút làm sau lưng mình, nhìn Vy Vy giả lả ngó sang nơi khác cô mới cho qua không nhắc tới nữa.
.
.
.
TBC.