Mãi mới có thể ở chung với Diệp Sở Noãn, Lãnh Tử Thiên kéo cô đi dạo xung quanh vườn hoa.
"Có chuyện gì thì mau nói đi" Diệp Sở Noãn lên tiếng, đột nhiên kéo cô đi dạo không hẳn là đi dạo thực sự.
Lãnh Tử Thiên gãi gãi đầu: "Chị dâu thông minh quá!"
Diệp Sở Noãn im lặng chờ đợi cậu ta nói.
"Chị không tò mò chuyện Lãnh gia hay sao?"
"Có gì để tò mò sao? Tự tôi biết thân phận của mình biết thêm vài chuyện cũng chẳng giúp ích gì được cho tôi" Diệp Sở Noãn thở dài nhìn vườn hoa phía trước đang nghĩ có nên trồng thêm hoa ở Tân Cảnh không.
Lãnh Tử Thiên biết được tâm tư của cô sau đó nói: "Chị đã làm dâu Lãnh gia mấy chuyện này chị nên biết phòng tránh vạn lần bất trắc"
Diệp Sở Noãn im lặng tiến về phía ghế vòm giữa vườn ngồi xuống.
Lãnh Tử Thiên cũng đi theo, sau khi ngồi xuống anh ta lại hỏi: "Chị ngửi được mùi thuốc lá không?"
"Không việc gì, cứ hút đi!" Biết cậu ta muốn hút thuốc cô không có ý ngăn cản.
Lãnh Tử Thiên gật đầu rút điếu thuốc từ trên bàn châm lửa hít một hơi rồi nói: "Lãnh gia là một gia tộc lâu đời, đồng nghĩa với việc có không ít tai mắt và nguy hiểm, chị không thấy lạ vì sao chức vị gia chủ Lãnh gia không phải do ba em quản lý kế tục mà lại do anh Thần à?"
Diệp Sở Noãn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ba chú từ bỏ chức vị?"
Lãnh Tử Thiên hơi sửng sốt sau đó tiếp lời: "Đó là lý do ngoài mặt, thực chất ba em không thể tiếp quản vì ông ấy không thích chính trị mà một lòng hướng tới lĩnh vực động cơ kể từ sau khi bác cả mất ba em nhậm chức liền giao lại cho anh Thần, không thể không công nhận tài năng của anh ấy, dẹp yên gia tộc hỗn loạn sau khi ba mẹ anh ấy mất"
"Còn một chuyện nữa, phía dưới còn có một cô út nữa là Lãnh Dung, bà ta không hài lòng với quyết định của ba em cật lực phản đối thậm trí từng làm phản cuối cùng bị anh Thần xoá tên khỏi gia tộc, bà ta tham lam cực độ chẳng biết bằng cách nào trèo lên được bên cạnh gia chủ Cố-một gia tộc có dòng dõi quý tộc"
Diệp Sở Noãn nghe xong liền hiểu ra vì sao Lãnh Ngụy Thần luôn cảnh giác đề phòng với tất cả mọi thứ xung quanh, cô đoán thử: "Cuộc gọi vừa nãy là bà ấy gọi?"
Lãnh Tử Thiên gật đầu: "Sau này chị có chạm mặt bà ta thì đừng dây dưa lâu bà ta rất nguy hiểm"
"Ừm"
"Chị dâu chị đừng nghĩ ngợi nhiều về mối quan hệ này anh em một khi đeo nhẫn lên tay chị đồng nghĩa với việc chị thực sự trở thành người của anh ấy"
"Rốt cuộc mối quan hệ này cũng chỉ vì trả thù mà thôi sớm hay muộn tôi cũng sẽ phải chết"
Lãnh Tử Thiên vội vàng xoa dịu: "Chị đừng bi quan như vậy, chuyện này do Diệp Kình gây nên ông ta mới là người phải trả giá không liên quan tới chị, em nói cho chị một bí mật ngày trước lúc còn bé mẹ em có nói bác gái đã dặn anh Thần một khi xác định được người phụ nữ của bản thân dám chắc sẽ không thay đổi thì hãy đem nhẫn trao cho họ, người đàn ông chỉ nên kết hôn một lần là đủ rồi, anh ấy đã trao cho chị đồng nghĩa với nó!"
Diệp Sở Noãn hít một hơi thật sâu rồi thở ra làm người phụ nữ của Lãnh Ngụy Thần sao? Ai mà chẳng muốn chứ chỉ là anh quá mức cao lãnh cô sợ mình với không tới.
Thích anh thì đã sao? Không phải chỉ là thích thôi à có gì mà không buông bỏ được?
Lời nói thì dễ nhưng làm được hay không cô không chắc, tự ngộ mình yếu thế chỉ đành cam chịu.
Vốn đã không có hi vọng gì từ thời đi học ấy, thiếu niên ăn mặc chỉnh tề khoác thêm chiếc balo đằng sau đã khiến cô không ngừng rung động chỉ là ánh mắt đó quá lạnh lùng tới mức chẳng ai dám tới gần, bây giờ lại càng chẳng dám hi vọng.
Lãnh Tử Thiên biết mình nói vậy khiến cô suy nghĩ nhiều nhưng không nói không được anh ta sẽ giúp anh trai giữ chị dâu vậy!
-------------------
Phía đối diện vườn hoa là hồ cá rộng lớn Lãnh Mục đứng trước hồ cá chấp tay sau lưng, phía sau là Lãnh Ngụy Thần trầm mặc đút tay vào túi quần, hai người lẳng lặng đứng đó.
Tiếng thở dài vang lên Lãnh Mục nói: "Suy nghĩ kĩ những gì chú nói, con có đủ thông tuệ để quyết định, Diệp Sở Noãn có ra sao sau này hai đứa thế nào chú sẽ không can thiệp"
"Vâng"
Lãnh Mục vỗ nhẹ lên vai anh hai cái rồi trở vào nhà.
Lãnh Ngụy Thần vẫn đứng yên ở đó tầm mắt hướng về phía trước, ánh mắt tối đen không nhìn ra chút tâm tư nào.
Những lời chú vừa nói anh không thể không suy nghĩ nhưng liệu bản thân anh có kiềm chế được hay không?.