Tới tối khi Lãnh Ngụy Thần trở về, vừa mở cửa phòng ngủ đã thấy bóng dáng quen thuộc suốt một tháng qua, mỗi lần thấy bóng dáng đó anh lại nghĩ tới hình ảnh ba mẹ đã qua đời khiến anh không thể nào không hận không chán ghét.
Nghe được tiếng động Diệp Sở Noãn quay người lại: "Anh về rồi! "
Lãnh Ngụy Thần không nói lời nào lạnh lùng lướt qua người Diệp Sở Noãn đi vào phòng tắm.
Diệp Sở Noãn nhìn bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa tâm tình phức tạp, liệu cô nói ly hôn anh có đồng ý không?
Lãnh Ngụy Thần tắm rất nhanh, lúc ra ngoài vẫn thấy Diệp Sở Noãn đứng im chỗ cũ quay lưng về phía anh.
Ngay lúc anh định rời đi cô bỗng nói: "Ngụy Thần! em muốn ly hôn! "
Sống lưng Lãnh Ngụy Thần cứng ngắc, khí tức lạnh lẽo lập tức bao phủ cả căn phòng, anh đẩy mạnh cô ngã lên sofa trong phòng ngủ, đè lên người cô bàn tay chống xuống sofa tay còn lại siết chặt cổ cô: "Cô không có tư cách nói ra hai từ ấy, ly hôn hay không là quyền của tôi! Nhớ rõ chưa trả hết nợ thì đừng hòng thoát!"
"Trả thù còn nhiều cách hà cớ gì anh lại phải cưới em?"
Lãnh Ngụy Thần cười khẩy: "Cô đánh giá mình cao quá rồi đấy! Đợi tôi chơi đủ sẽ tiễn cả Diệp gia mấy người xuống tạ tội với ba mẹ tôi"
"Chi bằng anh giết em đi" Diệp Sở Noãn rơi nước mắt, cô vốn không thích khóc nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần nhìn thấy khuân mặt cùng biểu cảm chán ghét của anh cô lại rất muốn khóc.
"Muốn chết sao? Quá nhẹ nhàng cho cô rồi, tôi muốn cả Diệp gia mấy người phải chịu đủ loại đau khổ trên đời, cái giá khi đụng vào tôi không nhỏ đâu!" Lãnh Ngụy Thần cất giọng đầy tức giận, cái chết quá nhẹ nhàng với mấy người rồi, nếu chết mà có thể xoá bỏ hận thù thì các người sớm đã chết tám trăm lần rồi.
"Tốt nhất cô nên an phận mà trả nợ" Lãnh Ngụy Thần bỏ lại câu này rồi đi ra khỏi phòng.
Diệp Sở Noãn nằm bất động trên sofa, anh chưa bao giờ ngủ lại căn phòng này ngoại trừ tới để làm chuyện kia còn đâu sẽ chẳng thấy bóng dáng anh đâu cả.
Diệp Sở Noãn không thể nào nhìn nổi tương lai của bản thân tối tăm, mù mịt không có chút ánh sáng nào một chút cũng không.
Lãnh Ngụy Thần lái xe ra khỏi Tân Cảnh, đi vào đường quốc lộ, một tay gác lên cửa kính xe kẹp điếu thuốc trong tay mặc cho gió tạt vào mặt tay còn lại nắm vô lăng điều khiển chiếc Lexus LS chạy như bay.
Tối hôm nay anh suýt mất kiểm soát khi thấy cô khóc, rõ ràng chỉ là một vật đáng ghét do ông ta để lại thế mà lại ảnh hưởng tới tâm trạng của anh.
Tex-One: Nơi mua vui giải trí hàng đầu của Đạt Thành thuộc sự sở hữu của Lãnh gia.
Lãnh Ngụy Thần vứt chìa khóa cho bảo vệ rồi sải bước về phía thang máy lên thẳng tầng 27 cũng là tầng cao nhất với một phòng bao rộng rãi chỉ duy nhất anh có tư cách bước vào, à không còn có một người nữa là Lục Nhất Nam-Lão đại của Sát Đường một thế lực ngầm to lớn cũng là người bạn duy nhất của anh.
"Ồ tới sớm vậy sao?" Vừa bước vào cửa mùi rượu đã lập tức phả vào mặt, một người đàn ông ngồi gác chân lên bàn tay kẹp điếu thuốc phía dưới chân là vô vàn tàn thuốc hiển nhiên là đã hút một lúc lâu, phía sau anh ta còn có một người phụ nữ đang dựa vào thành ghế phía sau với vẻ mặt bất mãn ngập tràn.
Thấy anh thì hạ chân xuống.
Lãnh Ngụy Thần không nói không rằng mặt hằm hằm ngồi xuống cầm chai Tequila rót vào ly uống một hơi cạn sạch.
"Lãnh đại ca, hôm nay anh sao thế?" Người phụ nữ đi tới lại rót rượu vào ly Lãnh Ngụy Thần.
Anh chưa trả lời người ngồi đối diện đã nhăn nhó: "Âu Thường Hi, bình thường chẳng thấy em rót rượu cho tôi cẩn thận như vậy bao giờ! Rốt cuộc em là người của tôi hay của hắn ta?"
"Lão đại! Anh lại bày cái vẻ mặt khó ở đấy rồi!" Âu Thường Hi buông chai rượu xuống bĩu môi.
"Qua đây!"
Âu Thường Hi bất mãn nhưng vẫn nhanh chân trở về vị trí cũ, cô không dám chọc vị lão đại này đâu!
"Nói đi chuyện gì?" Nam nhân lúc này mới hài lòng vắt chân hỏi.
"Không có gì" Dứt lời Lãnh Ngụy Thần lại uống thêm một ly nữa.
"Lâu rồi mới thấy cậu tức giận, khẳng định là không có gì?" Nam nhân nhếch mép muốn rút điếu thuốc hút tiếp lại bị một bàn tay trắng nõn giữ lại.
"Lão đại! Đã 5 điếu rồi, không thể hút nữa!" Âu Thường Hi đoạt lấy bao thuốc ném thẳng vào thùng rác.
"Em quản tôi chặt thế làm gì?" Nam nhân nhíu mày nhiêu đây đã là gì anh còn có thể hút nguyên một bao nữa là.
"Lão đại! Hút thuốc không tốt!" Âu Thường Hi thở dài nhắc nhở, người này bị nghiện thuốc lá, cô phải giúp người ta cai dần.
"Muốn tán tỉnh nhau thì cút ra ngoài kia" Lãnh Ngụy Thần ngả người về phía sau mắt nhắm hờ cất giọng lạnh lùng.
"! "
"! "
"Hôm nay cậu chắc chắn có chuyện! Cậu nói hay để tôi điều tra? Hay là có liên quan tới vợ ngoan ở nhà?" Nam nhân càng tự tin rằng mình nghĩ đúng khi thấy biểu cảm tối dần của ai đó.
"Lục Nhất Nam! Hôm nay cậu lắm miệng thế?" Lãnh Ngụy Thần mất kiên nhẫn đạp bàn một cái trừng mắt nhìn Lục Nhất Nam, hôm nay anh tới đây là muốn nghỉ ngơi.
"Ồ! Xem ra là đúng rồi! " Lục Nhất Nam nheo mắt biểu cảm càng thêm chắc nịch.
"Ông đây tốt bụng nhắc nhở cậu một câu: Đừng hận sai người" Lục Nhất Nam đứng dậy đút tay vào túi quần nói bằng giọng điệu thong thả.
Lãnh Ngụy Thần làm như không nghe thấy chống tay lên trán, cả người toả ra khí thế lẫm liệt hiện lên bốn chữ: Chớ có động vào!
"Lão đại! Tôi đói rồi đi ăn đi! Lãnh đại ca tạm biệt!" Âu Thường Hi nói xong liền kéo Lục Nhất Nam ra ngoài.
Mặc dù bày ra bộ dáng ấy nhưng Lãnh Ngụy Thần cũng không khỏi suy nghĩ về câu nói của Lục Nhất Nam, hận sai người sao? Không đời nào!.