Diệp Sở Noãn sửng sốt nhìn Lãnh Nguỵ Thần ở ngoài cửa, anh cứ vậy đá văng cửa xông vào, thở mạnh bước vài bước lớn đi tới bên cô kéo cô ra khỏi vòng tay mẹ: “Ai cho phép em trở về đây một mình?”
Diệp Sở Noãn còn chưa kịp định thần chuyện gì thì mẹ cô đã nhanh chân tiến tới giữ lấy tay anh: “Con làm gì vậy?”
Trong mắt Lãnh Nguỵ Thần lúc này chỉ có một mình Diệp Sở Noãn anh quát lớn: “Tránh ra!”
Thấy anh quát mẹ mình cô cũng không im lặng nổi: “Anh lớn tiếng với mẹ em làm gì? Anh bình tĩnh chút đi, em tới đây cùng với Tư Nguyệt nên anh không cần lo lắng”
Lãnh Nguỵ Thần không nói gì nữa đưa tay xé toạc áo cô trước mặt mẹ cô.
“Á! Anh làm gì thế!?” Theo bản năng Diệp Sở Noãn đưa tay giữ lại nhưng hai tay nhanh chóng bị anh khống chế kìm lại, cử động không nổi.
Tô Tưởng Ý nhìn con gái sắp trần như nhộng bà tiến lên muốn chen vào chắn cho cô, nhưng chẳng biết Diệp Kình từ đâu xuất hiện ôm chặt lấy bà: “Ông làm gì vậy? Buông tôi ra!”
Diệp Kình lườm bà: “Im lặng!”
Tô Tưởng Ý nhìn anh: “Con đang làm cái trò gì vậy?”
“Bà không có quyền lên tiếng!” Diệp Kình lấy tay đập mạnh vào gáy bà, không tới 3 giây Tô Tưởng Ý đã lịm đi.
“Mẹ! Ông…”
Cô chưa nói dứt câu Lãnh Nguỵ Thần đã cúi người phủ môi lên môi cô đồng thời dùng áo khoác ngoài bọc lấy người cô.
Anh đã quan sát rồi trên người không có vết thương, ngoại trừ khoé mắt hơi đỏ vì khóc.
“Ưm…buông…” Diệp Sở Noãn cắn mạnh vào môi anh sau đó dứt ra, muốn bỏ chạy.
Lãnh Nguỵ Thần đau tới nhíu mày đưa tay kéo cô lại, vác cô trên vai rồi rời đi, trước khi đi còn tặng cho “bố vợ” một ánh mắt cảnh cáo.
“Lãnh Nguỵ Thần anh thả tôi xuống! Có đi tôi cũng phải đưa theo mẹ!”
Nhưng anh không quan tâm đến lời nói của cô, anh chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi đây.
Dù cô có giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay săn chắc của anh.
Anh cưỡng chế đẩy cô vào trong xe, Triệu Dương lập tức lái xe về Tân Cảnh, nét mặt ông chủ đáng sợ quá! Trên môi còn có vết máu nhỏ.
“Mở cửa ra!” Cô liên tục nhấn chốt nhưng không mở được, lại đập liên tục vào cửa kính.
“Đừng tốn công vô ích, ngồi im!”
“Anh điên rồi à! Mẹ tôi vẫn còn ở đó! Anh không thấy Diệp Kình thế nào sao? Làm ơn đi! Lãnh Nguỵ Thần…anh cho tôi quay lại đưa mẹ tôi đi đi…bà ấy yếu lắm rồi…ở chung với ông ta bà ấy sẽ ch*t mất…”
Diệp Sở Noãn khóc không ra tiếng cô quỳ gối xuống sàn xe, tựa đầu lên đùi anh nỉ non: “Lãnh Nguỵ Thần…xin anh…”
Nhìn thấy cảnh này nội tâm hắn khó chịu vô cùng, người phụ nữ của hắn lại phải làm tới mức như vậy, hắn kị nhất là người khác mở lời cầu xin! Chỉ có những người vô dụng mới phải đi cầu xin kẻ khác!
Triệu Dương phía trước cũng âm thầm cầu nguyện cho phu nhân, trước nay ông chủ của bọn họ ghét nhất hạng người nhu nhược ăn hại.
“Ngồi lên!” Anh ra lệnh.
Diệp Sở Noãn khổ sở cúi đầu: “Anh cứu mẹ em đi…sau này anh muốn gì em cũng nghe theo…”
Ánh mắt Lãnh Nguỵ Thần lạnh đi, anh kéo cánh tay cô lên ngồi vào đùi anh, một tay bóp chặt cằm cô, nghiến răng nói: “Làm trái ý tôi còn muốn trao đổi điều kiện với tôi? Diệp Sở Noãn có phải em nghĩ tôi dễ dãi với em quá?”
Đối diện với ánh mắt lạnh giá nguy hiểm ấy Diệp Sở Noãn không dám nói gì nữa, cô chỉ biết khóc chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như vậy.
Mẹ ơi….
Cuối cùng cô khóc tới lịm đi.
Khi tỉnh lại đã quá bữa tối.
Chẳng có tâm trạng ăn uống nên cho dù dì Nhan có dỗ thế nào cô cũng không ăn.
Cứ ngồi lì trên giường chẳng nói chẳng rằng.
Hết cách dì Nhan chỉ đành đi làm phiền Lãnh Nguỵ Thần đang họp trong phòng sách.
“Ông chủ…phu nhân cứ như vậy sẽ đổ bệnh mất, nhìn phu nhân rất mệt mỏi…”
Lãnh Nguỵ Thầm tắt máy tính trầm mặc cất bước về phía phòng ngủ chính, anh đã cho người đi đón Tô Tưởng Ý, có điều bà ấy đồng ý đi hay không còn chưa chắc, không phải là anh chưa từng thử cách khác chỉ là Tô Tưởng Ý rất kiên quyết, thà tự sát chết chứ không rời khỏi Diệp gia.
Cửa phòng ngủ không hề đóng từ bên ngoài anh có thể thấy Diệp Sở Noãn đang thất thần dựa vào đầu giường.
Anh đi về phía cô đưa tay nhận lấy bát cháo ở chỗ dì Nhan, múc một thìa khẽ thổi rồi đưa tới miệng cô.
Diệp Sở Noãn rưng rưng nhìn anh không chịu há miệng.
Anh nhíu mày: “Há miệng! Tôi cho người đến đón mẹ em”
Ánh mắt Diệp Sở Noãn sáng lên: “Thật vậy sao? Mẹ sẽ đi chứ?”
“Ăn hết đi rồi nói”
Cứ như vậy Diệp Sở Noãn được anh đút gần hết bát cháo.
Cô không ăn nổi nữa, cảm giác bụng cứ nhộn nhạo cả lên, hơi tức ngực một chút.
Cô bước xuống giường định đi vào phòng tắm, nhưng vừa bước được vài bước cả người bỗng mềm nhũn.
Cảm giác buồn nôn ập tới bất ngờ, cô che miệng khuỵ xuống sàn: “Oẹ!”
Lãnh Nguỵ Thần buông bát ngồi xổm xuống đỡ cô, tay vỗ nhẹ lưng cô nhíu mày hỏi: “Khó chịu ở đâu?”
Một giây sau cô nôn trực tiếp ra sàn, mới ăn được chút cháo đều nôn ra sạch, mặt tái mét lại không ngừng nôn khan.
Cả người khó chịu vô cùng.
Chẳng còn chút sức nào, ánh mắt mông lung dựa cả người vào ngực anh.
Lãnh Nguỵ Thần ôm cô dậy, thần sắc anh cũng căng thẳng vô cùng, mắt thấy cô sắp lịm đi anh gọi khẽ: “Giữ tỉnh táo”
Anh nói lớn: “Lão Hứa! Gọi bác sĩ! Nhanh lên!”
Sau đó anh đặt cô xuống giường, nhìn khuân mặt tái nhợt kia lòng bỗng rạo rực khó chịu, cơ thể yếu tới mức như vậy rồi?
Quản gia Hứa vội vã cầm điện thoại gọi cho bác sĩ.
Dì Nhan cũng lo lắng chạy lên khi nghe tiếng anh gọi lão Hứa.
Nhìn dấu vết trên sàn bà đã đoán được sơ sơ, vội vã cho người dọn dẹp.