Mấy ngày sau đó Tô Tưởng Ý đều ở bên cạnh con gái, chăm chút cho cô giống như hồi bé mỗi khi bị bệnh.
“Noãn Noãn ngày mai mẹ phải trở về nhà bà ngoại một chuyến, bà ngoại con đổ bệnh rồi bác cả nói có thể sẽ không trụ được…”
Nghe giọng nói của mẹ ỉu xìu, quan hệ giữa cô và nhà ngoại không tốt cũng chẳng biết làm sao phía nhà ngoại lại vô cùng ghét cô.
Gần chục năm kể từ cái ngày cô bị sỉ nhục trước mặt gia đình ngoại, cô đã không trở về đó một lần nào nữa, ngay cả mẹ cô cũng thi thoảng mới ghé.
“Vâng, mẹ nhớ cẩn thận đấy” Diệp Sở Noãn cũng không mở lời nói muốn đi chung.
Căn bản cô không muốn quay lại đó.
Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.
Cô nhận ra bây giờ cũng chẳng có gì để làm, có lẽ cô nên nghiên cứu về hợp đồng hợp tác với đoàn làm phim.
Cũng nên sáng tác bản nhạc mới.
Do vậy Diệp Sở Noãn cả ngày lại cắm rễ ở phòng nhạc trên tầng 3.
Cùng lúc đó tại trụ sở Lãnh gia Triệu Dương đưa màn hình máy tính ra trước mặt Lãnh Nguỵ Thần: “Tổng cộng có 17 người! Đa số là lính đánh thuê làm việc cho Lãnh Dung”
“Mục đích của bọn chúng là phu nhân”
Lãnh Nguỵ Thần khẽ cười: “Có người chống lưng cho chẳng trách bà ta lại dám cả gan giở trò ở Đạt Thành”
Triệu Dương im lặng đợi mệnh lệnh.
Lát sau anh mới chậm rãi mở miệng: “Cảnh báo với Tư Nguyệt, tăng cường phòng vệ”
Dường như Triệu Dương vẫn còn thắc mắc vì sao lần này lại không trực tiếp ra tay như mọi khi nhưng vì ông chủ đã nói nên chỉ có thể làm theo.
“Tránh bứt dây động rừng” Lãnh Nguỵ Thần chỉ cần nhìn thoáng qua là biết Triệu Dương đang nghĩ gì.
Là một người nhanh nhẹn nên Triệu Dương hiểu ngay lập tức và biết bản thân cần phải làm gì bây giờ.
Sau khi Triệu Dương rời khỏi điện thoại của anh trên bàn rung nhẹ, có tin nhắn gửi về.
Lãnh Dung…tốt nhất bà đừng nên động chạm đến tôi nếu không cho dù là Quan Thuỵ tôi cũng dư sức dìm các người xuống.
Mọi người vẫn thường hay nói thà lừa tình Bạc Thừa còn hơi kể chuyện hài với Lãnh Nguỵ Thần.
Trên màn hình hiện lên một bản sơ yếu lý lịch, tên trên đó lại là Quan Thuỵ.
Chỉ có điều mọi thông tin ngoại trừ tên thì đều là giả cả.
Không hổ là lão cáo già trốn sau Đạt Thành.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhàn nhã từ từ cùng với giọng nói: “Con rể có một không hai là đây chứ đâu?”
Lãnh Nguỵ Thần chẳng thèm quay lại tiếp tục nhìn điện thoại.
Bạc Thừa tự nhiên ngồi xuống đối diện với lấy bao thuốc trên bàn rút một điếu: “Biết chú ra tay chậm như vậy anh đã giúp chú dẹp đường từ lâu rồi”
“Miễn”
Bạc Thừa: “…” Không nể nang một cái gì! Tên chết dẫm này!
Bạc Thừa tạm gác bực dọc qua một bên: “Quan Thuỵ! Có cần anh cản trở giúp chú?”
Lãnh Nguỵ Thần ném điện thoại lên bàn trà: “Không cần, tối nay tự ông ta sẽ lộ diện”
“Ồ! Cao tay!” Bạc Thừa chẳng biết nghĩ tới cái gì mà cười rất sảng khoái.
“Chú chắc sẽ có hiệu quả chứ? Quan Thuỵ không phải một thằng ngu”
Lãnh Nguỵ Thần chỉ cười, vắt chéo chân ung dung nhướng mày.
Nhìn dáng vẻ cao ngạo đó Bạc Thừa lại càng chắc chắn thứ Lãnh Nguỵ Thần dùng để đối phó Quan Thuỵ.
Quan Thuỵ cái gì cũng mạnh, mưu mô sắc sảo, nhưng anh hùng khó qua ải mĩ nhân, ông ta cực dễ mềm lòng trước phụ nữ có thể nói là mê muội mù quáng.
Có thể vì phụ nữ mà làm rất nhiều chuyện.
Đặc biệt là đối với người đàn bà “đó”.
“Ông ta bảo vệ người phụ nữ của mình rất kĩ, cậu tính làm thế nào?”
“Đoán xem!”
Bạc Thừa: “…” Đoán? Đoán cái khỉ khô gì!.