Tô Tưởng Ý mới tới không lâu, trở về căn phòng đã hơn 20 năm chưa từng quay lại, từng thứ trong căn phòng kể cả những đồ vật nhỏ nhất như quyển sách trên gối hay là cây bút nhỏ trên bàn mọi thứ đều y nguyên như lúc bà rời đi.
Căn phòng rất sạch sẽ, có lẽ được lau dọn hằng ngày.
Bây giờ lòng bà ngập tràn những cảm xúc khó tả, mọi thứ cứ như quay về hiện lên trước mắt bà.
Tô Tưởng Ý đi lại phía tủ đồ mở ra, bên trong vẫn là những chiếc váy, bộ quần áo khi trẻ bà vẫn hay mặc, vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến bà không khỏi nhìn lâu một chút.
Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của bà.
Giọng quản gia vang lên sau cánh cửa: “Cô út! Lão phu nhân đang ở trên phòng đợi người!”
“Tôi biết rồi” Tô Tưởng Ý vuốt nhẹ tóc, hít một hơi thật sâu.
Gặp lại người đã sinh ra mình sau hơn 20 năm cảm giác có chút không chân thực.
Từng bước đi của bà rất chậm, đan xen chút phân vân có nên bước tiếp hay không, suy nghĩ lung tung một hồi cuối cùng cũng tới được cửa phòng.
Quản gia theo lời dặn gõ cửa 3 tiếng rồi mở cửa làm động tác mời với Tô Tưởng Ý.
Nhìn vào bên trong, nhận ra bóng lưng quen thuộc mà lại lạ lẫm phía trước, tim bà hẫng đi một nhịp, bàn chân dừng lại không thể cát bước.
“Lưỡng lự sao?” Tiếng nói nhẹ nhàng chứa đầy phiền muộn vang lên.
Ngay khoảnh khắc lão phu nhân quay người khoé mắt Tô Tưởng Ý chợt đỏ lên, bà nhận ra sự đánh đổi của thời gian đối với nhan sắc của mẹ mình, mẹ…già đi rồi…
“Không muốn thì đi đi” Lão phu nhân chỉ dùng giọng điệu nhẹ nhàng ấy nói chuyện với bà.
Lúc này Tô Tưởng Ý mới chầm chậm bước vào.
Lấy hết can đảm vốn có của bản thân khe khẽ cất giọng gọi nhỏ: “Mẹ…”
Hốc mắt Lão phu nhân hồng lên ngay sau khi nghe tiếng mẹ từ Tô Tưởng Ý, bà hít thở sâu một chút để kìm nén cảm xúc.
“Ngồi đi”
Sau khi ngồi xuống chiếc ghế đơn mềm mại đối diện Lão phu nhân, Tô Tưởng Ý dè dặt nói: “Có chuyện gì sao ạ!”
“Nếu không phải ta ngã bệnh thì con sẽ nhất quyết không chịu trở về?”
Tô Tưởng Ý sững sờ, quả thực bà đã gần như quên đi cái gia đình này.
Trông thấy biểu cảm này của con gái Lão phu nhân càng chắc chắn suy nghĩ của mình.
Tâm trạng lại càng muộn phiền thêm, vết nhăn đã hằn sâu đượm buồn phía đuôi mắt lại càng trở nên trầm tư rầu rĩ.
Căn phòng bỗng chốc chìm trong yên lặng, chỉ còn nghe tiếng thở đều đều của hai người.
Bỗng nhiên một cuộc điện thoại cắt ngang sự yên tĩnh đang tồn tại.
Tô Tưởng Ý giật mình, chớp mắt lấy điện thoại từ trong túi áo là tài xế riêng gọi tới.
Bà khẽ liếc nhìn Lão phu nhân rồi nghe điện thoại, cũng không tránh đi.
“Có chuyện gì?”
“…”
Chẳng biết bên kia nói cái gì mà sắc mặt Tô Tưởng Ý lập tức thay đổi, bà hoảng sợ ngồi không yên: “Tôi lập tức về liền…”
Dứt lời liền đứng phắt dậy, nhưng chưa đi được mấy bước giọng nói Lão phu nhân vọng lại: “Đứng lại!”
Bà vội giải thích: “Mẹ! Con bây giờ có chuyện gấp cần phải trở về ngay! Xong việc con sẽ lại tới thăm mẹ nhé?”
“Nếu cô bước ra khỏi cánh cửa Tô gia một lần nữa thì sẽ không có cơ hội quay lại” Giọng Lão phu nhân lạnh lùng mà tỉnh bơ.
“Mẹ…con thật sự có chuyện, Noãn Noãn gặp chuyện rồi! Con phải về bên cạnh con bé! Con bé cần con!”
“Dù con bé có chết ta cũng sẽ không để con bước ra khỏi cánh cửa Tô gia!” Giọng điệu Lão phu nhân rất kiên quyết.
“Mẹ! Đó là con gái của con đó?” Tô Tưởng Ý mất bình tĩnh cất giọng hơi lớn.
Bất cứ chuyện gì liên quan tới Noãn Noãn bà không thể bình tĩnh nổi.
Bà mới rời đi không lâu con bé liền gặp chuyện, vốn dĩ cứ nghĩ thứ đó sẽ không xuất hiện…Bà rất sợ…
“Con cũng là con gái của ta! Ta làm vậy là đang bảo vệ con! Nếu con bước ra khỏi Tô gia có nghĩa là bước vào địa ngục!” Chỉ có ở đây Tưởng Ý của bà mới không dễ bị uy hiếp.
“Không thể! Mẹ cũng biết Noãn Noãn giờ là mạng của con..nếu con bé xảy ra chuyện gì con thà chết còn hơn!”
Lãi phu nhân hít sâu một hơi: “Ta không nhắc lại lần hai!”
Tô Tưởng Ý biết nếu lần này bà bước ra khỏi đây đồng nghĩa với việc hoàn toàn chấm dứt quan hệ ruột thịt tại đây, nhưng còn Noãn Noãn của bà thì phải làm sao? Con bé không có ai cả.
“Con xin lỗi!” Chỉ dám cất lời xin lỗi rồi quay mặt bước đi.
Một giọt nước ấm nóng lặng lẽ rơi trên má Lão phu nhân.
Biết trước sớm muộn gì chuyện đó cũng xảy ra.
Tô Tưởng Ý vừa bước ra cửa bỗng có hai người áo đen chặn lại: “Cô út! Xin thứ lỗi!”
“Mấy cậu làm gì vậy?”
Lão phu nhân lúc này mới lên tiếng: “Con không thể đi”
“Mẹ!”
Lão phu nhân phất tay không trả lời.
Vệ sĩ hiểu ý một trong hai người giơ tay đập mạnh vào gáy Tô Tưởng Ý.
Bà chỉ cảm thấy cổ mình nhói lên sau đó trước mắt tối sầm lại, mất ý thức..