Lãnh Ngụy Thần nghe thấy tiếng động đằng sau quay lại thì thấy Diệp Sở Noãn nằm sõng soài trên đất, mắt nhắm nghiền anh nhíu mày nói: "Đừng giở trò trước mặt tôi"
Đợi một lát cũng không có động tĩnh gì anh liền đi lại xem thử, sờ lên cánh tay Diệp Sở Noãn, nóng rực! Lại đưa tay sờ lên mặt cũng không khác là bao liền hô to: "Lão Hứa! Gọi bác sỹ!"
Sau đó dùng sức ôm cô lên chạy xuống tầng 2 đi về phía phòng ngủ mẹ nó nóng như vậy lẽ nào cô ta lại không tự nhận ra sức khỏe của mình? Nhưng còn một vẫn đề khác nữa người cô ta nhẹ quá cảm tưởng như đang ôm một cái bao tải rơm vậy.
Rất nhanh bác sỹ đã tới, sau khi làm kiểm tra tổng thể liền truyền cho cô một bình nước sau đó nhìn nét mặt bình thản của Lãnh Ngụy Thần cất lời: "Lãnh thiếu, cô ấy không việc gì chẳng qua là bị suy nhược quá mới dẫn tới sốt cao rồi ngất đi nghỉ ngơi đủ sẽ không sao, ít vận động mạnh là được"
"Ừ, tiễn khách" Lãnh Ngụy Thần liếc Diệp Sở Noãn đang nằm trên giường, sốt cao như vậy nhưng cơ thể cô ta không đỏ lên chút nào mọi thứ rất bình thường trừ nhiệt độ cơ thể cho biết là đang bị sốt.
"Mời đi lối này!" Quản gia Hứa cúi người cánh tay hướng ra phía cửa.
Vị bác sỹ gật đầu với anh rồi đi ra, cánh cửa phòng nhanh chóng được khép lại, căn phòng thoáng chốc lại trở nên yên ắng chỉ nghe tiếng thở nặng nề của Diệp Sở Noãn.
Lãnh Ngụy Thần chẳng biết tứ chi bị cơ quan nào xui khiến mà đi ra ngoài tìm đâu ra được một miếng dán hạ sốt nhìn Diệp Sở Noãn rồi ném cái bẹp lên trán cô, thấy bị lệch anh nhíu mày lẩm bẩm: "Phiền phức" Rồi đưa tay chỉnh lại.
Cánh tay vừa mới rút đi đã bị Diệp Sở Noãn nắm chặt lấy: "Mẹ! Noãn Noãn sợ! mẹ đừng đi! "
"Buông ra, tôi không phải mẹ cô" Lãnh Ngụy Thần khựng người muốn rút tay ra nhưng cmn đang bệnh mà cũng có thể nắm chặt như vậy chứ.
"Mẹ! đừng bỏ Noãn Noãn! ba đánh rất đau! " Diệp Sở Noãn không ngừng lẩm nhẩm.
Cuối cùng anh lại không rút tay đi nữa mà ngồi ghé lên mép giường để mặc tay cho Diệp Sở Noãn nắm lấy không ngừng cọ cọ rồi lại dụi dụi, cảm giác ấm nóng từ cơ thể cô truyền xang nóng hổi má cô rất mềm còn mịn màng nữa.
Cảm giác cũng không tệ lắm nhỉ?
Diệp Sở Noãn mê man cả một ngày trời tới chiều tối cô mới mơ màng tỉnh dậy vừa động đậy đã phát hiện tay của mình đang nắm cái gì đó quay đầu lại phát hiện Lãnh Ngụy Thần đang ngồi sừng sững ở trước mặt.
"Tỉnh?" Giọng nói khàn khàn của anh vang lên.
"Có chuyện gì vậy?" Đầu cô hơi nhức.
"Sốt"
Diệp Sở Noãn đưa tay sờ lên trán mình quả thực hơi ấm, lần này cô bệnh mà bản thân lại không hề để ý cứ nghĩ chỉ là mệt thông thường thôi.
"Bỏ tay ra được chưa?" Lãnh Ngụy Thần dơ cánh tay đang bị cô nắm chặt lên.
"A! em xin lỗi" Diệp Sở Noãn vội vàng rụt tay lại, cô cứ nắm tay anh hoài như vậy ư? Đã một ngày trời rồi chẳng lẽ anh ấy cứ ngồi đó để mình nắm sao?
Lãnh Ngụy Thần không nói gì đặt lên bàn cạnh giường một ly nước và 2 viên thuốc được đặt trong khay thủy tinh trong suốt nhỏ cỡ bàn tay nói: "Lát nữa dì Nhan mang đồ ăn lên ăn xong hẵng uống" Rồi quay người đi ra ngoài.
Diệp Sở Noãn cứ đơ người ngồi đó khoảng 5 phút sau dì Nhan mang cháo tới cô mới hoàn hồn, hình như vừa nãy anh quan tâm cô thì phải, cũng có thể là do cô sốt tới đầu óc mê loạn nhưng tận đáy lòng cô vẫn rất vui vẻ.
"Phu nhân, người ăn chút cháo đi ngủ cả ngày rồi bây giờ hẳn là rất đói đi, đây là chào thịt băm tôi mới hầm cực kì ngon, người mau ăn đi!" Dì Nhan cầm một bát cháo nhỏ dùng thìa múc thổi thổi rồi đưa lên miệng Diệp Sở Noãn.
"Dì để con tự làm" Diệp Sở Noãn cười nhẹ đưa tay nhận lấy bát cháo từ tay dì Nhan.
Ngủ cả một ngày cô mới cảm thấy đói cháo ăn vào nóng hổi rất vừa miệng quả nhiên kích thích vị giác nên cô ăn những 2 bát lận, sau đó mới uống thuốc.
Lãnh Ngụy Thần trở về thư phòng chống tay lên trán suy nghĩ, anh bị gì vậy chứ tại sao lại không hề bài xích, chán ghét hành động nắm chặt tay không buông của cô ta vậy thậm trí còn xuất hiện cảm giác dung túng.
Lãnh Ngụy Thần phiền não lấy thuốc lá ra châm lửa rồi ra ban công hút để tỉnh táo đôi chút, cô ta là con gái của kẻ thù người khiến anh mất tất cả chỉ sau 1 đêm, người đem tới nỗi tuyệt vọng trong anh.
Bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra một người lặng lẽ tiến vào tìm kiếm hình bóng của anh khi thấy anh ngoài ban công thì lập tức đi lại lặng lẽ ôm anh từ đằng sau: "Thần! sao anh lại kết hôn! ?"
Lãnh Ngụy Thần khựng lại định gạt tay ra nhưng lại thôi tiếp tục hút thuốc, bầu không khí cứ im lặng như vậy vài phút rồi vang lên tiếng nức nở của phụ nữ: "Thần! còn em thì sao? Sao anh lại kết hôn với cô ta? Còn là con gái của kẻ thù nữa? Anh nói đi!"
"Bạch Nhược, buông tay ra trước đi" Lãnh Ngụy Thần ảm đạm nói, tiện tay ném điếu thuốc xuống vườn hoa phía dưới mất hút.
"Thần! bác gái đã nói anh sẽ cưới em mà! " Bạch Nhược không ngừng khóc mắt cô ta đỏ hoe khẳng định là khóc rất nhiều.
"Thím anh nói chứ không phải anh, chuyện của anh đừng xen vào" Lãnh Ngụy Thần không quan tâm tới cô ta lắm, nếu không phải có được sự yêu thích của thím anh thì người phụ nữ này sớm đã bị anh đá khỏi cổng lớn rồi, không có tư cách bước vào đây.
"Anh sao có thể như vậy chứ! " Bạch Nhược đã quen với sự thờ ơ của anh nhưng cô ta có thể cố gắng, cố gắng để anh chịu nhìn lại cô ta một lần.
"Em về đi, khi khác lại nói chuyện"
Bạch Nhược định nói thêm nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh đành cắn môi rời khỏi, lúc đi qua phòng ngủ mới phát hiện có người trong đó, khi nãy đi quá vội nghe quản gia nói anh ở thư phòng nên cô ta mới đi một mạch đến thư phòng mà không để ý xung quanh, bước chân cô ta chậm lại đi về phía phòng ngủ.
Là cô ta sao? Con gái của Diệp Kình, quả nhiên là xinh đẹp! có khi nào Thần sẽ thích bởi nhan sắc đó hay không? Lại còn được ngủ trong phòng ngủ chính nữa, nơi này cô ta còn chưa được bước vào chỉ là con gái của kẻ thù tại sao lại nhận được đãi ngộ hậu hĩnh như vậy chứ!
Lúc cô ta đang ngây người thì Diệp Sở Noãn đã thấy cô ta, cô cất giọng hỏi: "Cô là ai vậy? Sao lại đứng ở đó?".