Sáng hôm sau Diệp Sở Noãn dần tỉnh lại, cô nhíu mày xoa trán, nhức đầu quá.
Lãnh Nguỵ Thần ở bên cạnh gấp máy tính: “Dậy rồi sao?”
“Em ngủ quên sao?”
“Ừm, đói chưa?”
Cô lắc đầu: “Có tin gì về mẹ chưa anh?”
“Có rồi”
Cô vui mừng: “Thật sao? Vậy ta mau đi thôi!”
“Ăn sáng trước rồi anh đưa em đến gặp mẹ, nhé?”
Cô nghi hoặc nhìn anh: “Anh đưa mẹ về rồi sao?”
“Ừ, về rồi”
Cô không giấu nổi vui mừng: “May quá! Mẹ có sao không anh? Em có thể tới gặp mẹ được không?”
Lãnh Nguỵ Thần trầm mặc sau đó nói: “Nghe lời, ăn sáng trước rồi anh đưa em đi”
Cô đành nghe theo, vệ sinh cá nhân sau đó theo anh xuống nhà ăn sáng, cô ăn được khá nhiều.
Uống xong cốc sữa anh đưa cô mới nhìn anh: “Đi được chưa anh?”
Lãnh Nguỵ Thần gật đầu dắt tay cô ra khỏi nhà.
Triệu Dương trầm mặc lái xe, Tư Nguyệt thường ngày hay nói chuyện giờ lại tĩnh lặng nhìn ra ngoài cửa xe.
Cô cảm thấy có gì đó kì lạ nhưng không hỏi nhiều.
“Họ cãi nhau sao anh?”
Lãnh Nguỵ Thần lạnh lùng nhìn cả hai sau đó gật đầu: “Ừ, đánh nhau”
Triệu Dương: “…”
Tư Nguyệt: “…”
Cô sợ làm không khó căng thẳng thêm nên không mở lời nữa, chỉ nắm chặt bàn tay anh, cô rất muốn gặp mẹ, mong là mẹ không bị thương gì.
“Đúng rồi! Còn Diệp Kình! Ông ta sao rồi?”
“Ông ra chết rồi, chết cháy”
Cô nhìn vẻ mặt anh không có gì biến đổi liền suy tư xem liệu anh có phải người phóng hoả không.
Đang suy nghĩ thì lại nghe anh nói: “Không cần nghĩ nữa, là anh phóng hoả”
Diệp Sở Noãn: “…”
Rất nhanh xe đã dừng lại nhưng khi xuống xe Diệp Sở Noãn sững người cô từ từ quay sang nhìn anh: “Anh đưa em tới đây làm gì? Em không muốn gặp Diệp Kình! Mau đưa em đi gặp mẹ!”
Lãnh Nguỵ Thần ôm chặt lấy cô: “Noãn Noãn…”
Cô ngắt lời anh: “Lãnh Nguỵ Thần! Anh đang đùa với em đúng không?”
Anh nâng mặt cô lên hôn lên mí mắt cô: “Noãn Noãn anh đưa em tới gặp mẹ”
Cô đẩy anh ra lùi lại: “Em không muốn đùa lúc này! Anh đừng như vậy!”
Anh hỏi: “Em muốn vào trong không?”
Diệp Sở Noãn siết chặt tay, không cảm xúc nhìn anh, hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau chằm chằm.
Bên xe bên kia Tư Nguyệt gục đầu vào vai Triệu Dương nén nước mắt, từ khi đi theo phu nhân cảm xúc của cô nàng cũng rất dễ bị thay đổi.
10 phút sau Diệp Sở Noãn đứng bất động nhìn nhân viên nhà xác lật tấm khăn trắng ra, gương mặt mẹ cô dần hiện ra.
Cô nhích từng bước nhỏ về phía trước, Lãnh Nguỵ Thần đi đằng sau cô như sợ cô sẽ đổ bất cứ lúc nào.
Đến gần cô chống tay lên giường nhìn vào gương mặt quen thuộc nhưng nay đã trắng bệch, hốc hác.
Cô run rẩy đưa tay lên: “…m..mẹ..”
Nước mắt cô lã chã rơi, bả vai run mạnh, khóc không thành tiếng: “Mẹ!”
Nhưng dù cô có gọi thế nào mẹ cô vẫn nằm đó.
“Mẹ ơi…Noãn Noãn gọi sao mẹ không trả lời con…mẹ sao thế?”
Cô quay lại nắm tay anh: “Nguỵ Thần! Anh gọi mẹ đi! Em gọi nhưng mẹ không nghe! Giúp em đi! Nguỵ Thần!”
Anh không nói lời nào cúi đầu kéo mạnh gáy cô vào ngực, siết chặt lấy cơ thể bé nhỏ đang run lên của cô.
Cô túm vạt áo anh: “Không phải anh đưa em đi gặp mẹ sao? Tại sao em gọi mà mẹ không nghe chứ? Anh giải thích đi! Anh nói gì đi chứ!”
Lãnh Nguỵ Thần đặt cằm lên đỉnh đầu cô, chỉ muốn khảm cô vào thân thể mình: “Noãn Noãn, mẹ không còn nữa rồi”
Cô đẩy anh ra, nước mắt làm nhoè đi tầm nhìn: “Anh nói dối! Tất cả mọi người đều nói dối!”
Cô quay người ôm chặt lấy thân thể mẹ: “Mẹ! Không phải mẹ nói là sẽ sống với Noãn Noãn cả đời sao? Sao lại thất hứa rồi…”
“Mẹ! Mẹ tỉnh dậy đi…hức…sao mẹ không chịu nghe con gọi! Mẹ!”
Anh đi tới ôm vai cô: “Noãn Noãn! Em bình tĩnh đi”
Cô lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải mà…đây không phải là sự thật, em đang mơ mà đúng không? Anh mau nhéo em một cái đi! Chắc chắn là em đang mơ!”
Dứt lời cô tự đưa tay vào miệng cắn mạnh, vị máu tanh thoang thoảng trong miệng đã đánh gục cô.
Lãnh Nguỵ Thần đau lòng gỡ tay cô ra, lấy khăn tay trong túi quấn vết cắn lại: “Noãn Noãn đừng như vậy nữa…anh đau lòng..”
Cô đau khổ nhìn mẹ mình, ngực cô như có thứ gì đó rất nặng, cực kì nặng đè lên, khó thở biết bao, khó để có thể chấp nhận sự thật này.
“Mẹ…huhu…” Cô thực sự oà lên khóc, khóc nghẹn lại như một đứa trẻ bị lấy mất thứ đồ chơi yêu thích.
Cô cảm thấy cơ thể mình lúc này nhẹ bẫng, nếu không có anh đỡ e là cô đã gục xuống rồi.
Lãnh Nguỵ Thần thấy cô khóc nghẹn lại lòng anh khó chịu vô cùng.
Chỉ hận không thể lôi Diệp Kình từ địa ngục lên hành hạ tiếp, kẻ mang tới đau khổ cho cô đều phải trả giá.
Chốc lát sau nước mắt đã đầy trên mặt cô, ướt cả một mảng áo, đôi mắt sưng húp lên cô dần mất hết đi sức lực khuỵ xuống sàn.
Lãnh Nguỵ Thần cả kinh ôm lấy cô: “Noãn Noãn!”
Cô ngẩn ngơ nhìn trần nhà sau đó ngất lịm đi.
Anh vội ôm cô lên lao nhanh ra ngoài.
“Triệu Dương! Đến bệnh viện! Nhanh lên!”
Triệu Dương không dám hỏi nhiều vội đạp ga đi tới bệnh viện nhanh nhất có thể..