Vì có Bạc Thừa và Elly nên họ không ăn cơm nhà mà ra ngoài ăn.
Nhà hàng Thịnh Hoa là nhà hàng đứng đầu cả nước trên bảng xếp hạng về chất lượng.
Có phòng chung ở tầng 1, phòng đôi ở tầng 2, phòng gia đình tại tầng 3 và 4, sảnh tiệc ở các tầng 5, 6, 7, còn sân thượng là nơi tổ chức các sự kiện ngoài trời, còn có cả bể bơi lộ thiên.
Triệu Dương và Tư Nguyệt đứng bên ngoài phòng bao đóng vai trò bảo hộ.
Phòng bao gia định khá rộng, có ban công lớn phía trước, một bàn ăn xoay và một bộ sofa đơn 4 ghế.
Bạc Thừa cầm Menu: “Em dâu có kiêng gì không?”
Cô chưa kịp nói gì đã nghe Lãnh Nguỵ Thần đáp lại: “Thanh đạm chút”
Bạc Thừa bĩu môi đưa Menu cho phục vụ bên cạnh.
Elly cứ nhìn cô chằm chằm khiến cô không thể không để ý tới: “Mặt tôi dính gì hả?”
Elly vội xua tay: “Không có! Chẳng qua tôi chưa thấy phụ nữ Châu Á nào ngọt ngào như chị”
Diệp Sở Noãn ngẩn người, ngọt ngào sao?
Elly thấy vẻ mặt của cô thì ho nhẹ: “Tôi nói thật mà, tôi rất thích phụ nữ phương Đông”
“Cảm ơn”
Hai người lại ngồi nói chuyện một lúc nữa, từ ngồi đối diện họ đã chuyển qua ngồi cạnh nhau, Elly hướng lung tung nên rất dễ nói chuyện với cô nàng.
Dường như tính cách của họ cùng rất hợp nhau.
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn khi phục vụ đưa đồ ăn vào.
Mùi thơm toả ra khắp căn phòng, cảm giác đố càng thêm rõ ràng.
Diệp Sở Noãn và Elly vừa ăn vừa trò chuyện rất hợp ý, họ đi từ thời trang tới các mối quan hệ rồi làm đẹp.
Do đó Lãnh Nguỵ Thần cùng Bạc Thừa trở thành hai kẻ dư thừa, vừa bàn chuyện làm ăn vừa thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Diệp Sở Noãn và Elly.
Elly buông đũa uống một hợp nước lọc: “Nghe nói ở Đạt Thành có một nơi được mệnh danh là thiên đường giải trí!”
Diệp Sở Noãn vừa nghe đã biết địa điểm mà Elly nói là Tex-One, cô ghé gần vào người Elly nói nhỏ: “Khi nào rảnh sẽ đưa cô đi chơi”
Mắt Elly sáng rực: “Được! Chốt nhé!”
“Đợi một người bạn về chúng ta cùng đi chung”
Không biết có phải linh cảm hay không Elly nghĩ tới Âu Thường Hi: “Là chị Thường Hi đúng không?”
Diệp Sở Noãn bất ngờ: “Sao cô biết chị ấy?”
“Tôi gặp chị ấy rồi! Để tôi kể cho chị nghe!”
Elly bắt đầu kể về những ngày bọn họ ở Anh thú vị biết bao nhiêu.
Lãnh Nguỵ Thầm thấy cô mải nói chuyện mà chẳng động đũa mấy, thức ăn anh gắp vài phút trước vẫn y nguyên, anh khẽ liếc Bạc Thừa rồi kéo eo cô trở về.
“Á! Sao thế?”
Sắc mặt anh nghiêm túc, chỉ vào bát cơm nguyên xi của cô: “Ăn cơm!”
Elly cũng bị Bạc Thừa giáo huấn: “Ăn thôi mà sao nói nhiều thế? Không ăn hết chỗ này đừng hòng đứng dậy!”
Elly làu bàu: “Đồ Bạc Thừa chó má!”
Bạc Thừa: “…”
Diệp Sở Noãn: “…”
Người duy nhất bình thản chỉ có Lãnh Nguỵ Thần.
Diệp Sở Noãn nhìn bát của mình sau đó lại nhìn bát Elly gần như gấp đôi bát cô, xem ra vẫn chưa thảm tới mức đó, cô bắt đầu cầm đũa nghiêm túc ăn.
“Thừa Thừa! Anh bắt em ăn hết chỗ này thật sao?”
Nét mặt Bạc Thừa vẫn y như cũ: “Bớt phí lời”
Elly choáng váng nhìn bát cơm trước mặt: “Ăn xong em đăng xuất mất! Anh có tình người một chút đi!”
Bạc Thừa trừng mắt nhìn cô nàng: “Còn nói nữa thì tôi bắt em ăn gấp đôi!”
Diệp Sở Noãn có ý kiến: “Anh Bạc, cô ấy nói thật đó, với dáng người nhỉ bé đó không thể ăn quá nhiều cùng một lúc được”
“Lãnh Nguỵ Thần! Quản lý tốt người phụ nữ của cậu đi!”
Lãnh Nguỵ Thần không quan tâm đến Bạc Thừa, thản nhiên gắp một cây nấm nhỏ trong bát cô đưa lên miệng ăn bởi Diệp Sở Noãn không ăn nấm.
Hành động này như kiểu cô ấy muốn làm gì cũng được khiến Bạc Thừa câm nín.
Lát sau Lãnh Nguỵ Thần cùng Bạc Thừa tới sofa nói chuyện, Triệu Dương đem Laptop vào trong, mở giọng báo cáo: “Tư Nguyệt đã đưa phu nhân và cô Elly tới trung tâm trước rồi ạ”
Bạc Thừa rút bao thuốc từ túi quần chìa ra với Lãnh Nguỵ Thần.
Khói thuốc nhàn nhạt tràn vào không khí, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau ngầm trao đổi ánh mắt vừa nhìn vào màn hình máy tính.
Bên kia màn hình là một người đàn ông ngoại quốc với mái tóc màu vàng và đôi mắt xanh.
“Anh Bạc! Lâu rồi không gặp”
Bạc Thừa không đáp lại hắn ánh mắt nhìn màn hình như nhìn đống rác, không hề coi trọng.
Nhưng có vè người kia cũng quen với thái độ này của Bạc Thừa, hắn không mấy để ý, ngược lại chú ý tới Lãnh Nguỵ Thần.
“Kia! Có phải là Ông chủ Lãnh nghìn năm khó hẹn đây sao?”
Lãnh Nguỵ Thần nhếch mép: “Bạch công tử vẫn sống à?”
Nét mặt hắn thoáng trầm: “Anh Bạc còn sống sao tôi nỡ chết được chứ!”
Lãnh Nguỵ Thần chỉ cười để mặc cho Bạc Thừa xử lý, vì đây vốn là chuyện của hắn.
Chỉ là nói chuyện sẽ không có vấn đề, cùng lắm là tức thổ huyết.
“Một con chó núp dưới bóng Nam Tước, lấy gì để ngang hàng với tôi?”
Dù qua màn hình nhưng cũng có thể dễ dàng nhận ra dáng vẻ kìm chế của người mang tên Bạch công tử.
“Bạc Thừa! Tôi chắc chắn sẽ quay lại! Lúc đó cho dù là Ông chủ Lãnh có giúp đỡ tôi cũng nhất định sẽ lấy đi nửa cái mạng của anh! Đặc biệt là cô ta! Thoát không nổi đâu! Hay là để tôi khiến cô ta phát bệnh rồi chết nhỉ?”
Bạc Thừa kích động muốn đập Laptop, nhưng bị Lãnh Nguỵ Thần đá vào bắp chân với ánh mắt cảnh cáo, nên hắn mới bình tĩnh lại: “Có bản lĩnh thì thử xem!”
Bạch công tử cười ha hả: “Được!”
Sau đó kết nổi bị cắt đứt, màn hình đen ngòm sau đó cháy màn luôn.
Quả nhiên là người cẩn thận, thông qua cuộc gọi làm máy bị nhiễm virus hỏng toàn bộ dữ liệu trong vòng 2 phút.