Ban nãy còn luyến tiếc tiện nghi nơi đây, bây giờ bỗng muốn về Việt Nam, thật nhanh.
Việt Nam sau năm năm vẫn như vậy, ồn ào và mất trật tự. Tôi đã hi vọng những con đường sẽ được tu sửa một cách triệt để, ít ra là đường đến sân bay. Ổ gà, ổ voi đầy rẫy trên các đường lớn, đi taxi mà cũng nẩy lên nẩy xuống. Hệ thống đường xá xuống cấp còn kinh khủng hơn trước khi tôi sang Hàn Quốc, thảo nào nguồn vốn đầu tư vào Việt Nam đang càng ngày càng giảm sút đến thê thảm. May mà ông tôi là một người yêu nước, biết nghĩ về nơi quê hương này, nên mới không ngại rót tiền vào Việt Nam để kinh doanh – cái theo tôi thấy là nguy cơ lỗ rất cao, có khi vốn cũng không hoàn lại được.
Trụ sở của Minh Minh tại Việt Nam cũng hoành tráng không kém gì Minh Minh Hàn Quốc. Diện tích lớn, mặt bằng sáng sủa, lại gần khu vực trung tâm, gần nhà nữa. Thế là có thể đi bộ đi làm, tiết kiệm tối đa tiền xăng xe (tôi chỉ biết lái ô tô, nhưng với tình hình đường bộ ở đây, đi ô tô chỉ tổ hỏng lốp ==”).
Căn hộ của tôi không quá to, thuộc dạng khá so với những ngôi nhà xung quanh. Vậy cũng tốt, không nên nổi bật quá, sẽ bị trộm cắp dòm ngó, rất mệt.
Jane sẽ ở cùng với tôi, tiết kiệm mà. Cái lợi của việc ở chung nhà với Jane thì nhiều vô số số. Ví dụ như Jane là một cô gái đảm đang trong việc bếp núc, tay nghề có thể xếp cùng hàng với Ka và Kha; cô gái này còn có một thói quen vô cùng kì lạ, đó là ăn xong luôn tự động thu dọn bát đĩa đem rửa, rồi lau dọn nhà bếp tới khi chỗ nào chỗ nấy sáng choang mới thôi. Việc ăn uống, rửa bát là quan trọng nhất, đã có cô ấy lo. Jane không chịu được bẩn, cô ấy cực kì kì thị những thứ gì bị bẩn; vậy nên quần áo của tôi, nếu bị bẩn, chỉ cần vứt ra trước cửa phòng cô ấy, kiểu gì cô ấy sẽ làu bàu nhăn mặt bê chỗ quần áo đấy đi giặt là sạch tươm. Nói chung là, mọi sinh hoạt của tôi, đều có cách để đẩy cho Jane lo liệu. Cô ấy có thể coi như là một cô ô-sin bé nhỏ ^^.
Đến Minh Minh, đầu tiên mọi người tham dự cuộc họp, đại khái là để khai trương trụ sở tại Việt Nam, rồi giới thiệu người này với người kia, trọng điểm là đợi fax của ông để xem vị trí của mọi người thế nào.
Nhìn sơ qua thì trong cuộc họp hôm nay có khoảng ba mươi người, chủ yếu là những người có chức vụ cao ở bên Hàn Quốc, được đầu quân sang đây với hi vọng xây dựng Minh Minh phát triển mạnh mẽ hơn. Trong một tháng tới, sẽ có một đợt tuyển nhân sự lớn trên địa bàn, hình như chỉ tiêu cũng khá cao. Không biết lao động trí thức ở Việt Nam có đủ chất lượng và số lượng không nữa.
Tôi đang nghĩ, tôi là cháu của ông, có lẽ nào ông sẽ đưa tôi lên làm Tổng? Như thế thì mọi người sẽ nghĩ rằng ông thiên vị, sẽ không coi trọng tôi mất. Mong ông suy tính cho kĩ, tôi thấy trình độ của tôi đưa lên làm Tổng thì hơi quá, Phó Tổng thì còn tạm được...
Và cái gì đến cũng đến, bản fax chậm rãi xuất hiện.
Tôi làm việc tại phòng nhân sự, phó phòng. Đúng là ngoài dự tính _ ___!
Kinh dị hơn, các bạn biết đấy, Trưởng phòng lại là Jane. Chưa bao giờ tôi tính tới chuyện sẽ làm việc dưới trướng của Jane – cô ấy rất kinh khủng. Bình thường tâm trạng cũng biến hóa khôn lường, nóng lạnh khó đoán; lúc nói chuyện cười đùa thì vô cùng thoải mái và thu hút, nhưng một khi đã dính líu tới công việc là cực kì chuyên tâm, nghiêm khắc, như một bản sao - xinh đẹp - của bác Kim. Chỉ cần khẽ làm phiền Jane thôi, sẽ tức khắc lãnh trọn ánh nhìn nảy lửa, ghê rợn từ cô ấy, đôi khi đen đủi còn bị sút vào mông ==”.
Hơi thất vọng một chút, là con trai mà phải đứng dưới con gái, nhưng tôi cũng quên ngay, vì chẳng thể trách cô ấy được. Jane có vẻ biết làm việc hơn tôi, cô ấy cũng làm ở Minh Minh lâu hơn, cơ cấu nhân viên chắc cô ấy cũng nắm rõ hơn, chức Trưởng phòng để cô ấy làm không có gì là không phù hợp. Vả lại, tôi không được phép có ý kiến, bữa ăn của tôi phụ thuộc vào Jane, quần áo của tôi cũng thế...
Ông gửi thông báo, yêu cầu toàn bộ nhân viên tự tổ chức một chuyến đi du lịch, chi phí không thành vấn đề. Chuyến du lịch này là để xoa dịu mọi người – những nhân viên ưu tú – vì phải chuyển công tác từ một môi trường làm việc tốt đẹp như Hàn Quốc để sang đây. Quả nhiên, ai nấy nghe được thông báo này, đều hò hét, rống hú loạn cả công ty, tâm trạng hưng phấn ngời ngời. Hàiz, mới mở trụ sở, đến nhân viên còn chưa tuyển đủ số lượng, đã lo tính việc vui chơi thư giãn. Mấy cái con người này, đáng thất vọng ghê! Các người hãy nhìn Jane đi, đọc thông báo mà không hề lạc giọng kích động, thần thái bình tĩnh tự nhiên, lại còn ngay ngắn ngồi vào chỗ làm việc vô cùng chăm chỉ. Cô ấy đúng là một hình mẫu lí tưởng cho vị trí “nhân viên của tháng”.
Tôi tự động bê mông mình đặt xuống ghế, vùi đầu vào đống giấy tờ. Tôi cũng nên xây dựng ình một hình tượng...
Anh chị em trong công ty đã đi đến quyết định cuối cùng, họ đăng kí một gói đi biển hai ngày, tại một bãi biển mới được khai thác, nên giá cả cũng ưu đãi. Ham vui, nhưng vẫn biết nghĩ cho ngân sách, đúng là những nhân viên có lương tâm.
Đến biển. Bờ cát trắng và mịn, sáng lên dưới ánh nắng vàng ươm, lấp lánh như được trải bằng kim cương. Nước biển cực xanh trong, nhìn mát lành đến dễ chịu. Chà, một nơi thật là đẹp, lại còn tiết kiệm, đúng là thiên đường nghỉ mát mà.
Tôi bê ghế và dù tới vị trí khá thoáng đãng, ít người qua lại. Trải hết mọi thứ ra, thư thái thả mình xuống, đeo kính râm, nghe nhạc. Sexy and I know it, khụ khụ, hài ghê ^^!
Tự nhiên trời lại râm rồi.
Earphone trên tai bị giật tung ra, kèm theo đó là tiếng lầm bầm man rợ:
- Sao cậu lại ở đây hưởng thụ một mình, Minh thối!
Tôi hạ thấp kính, nhướn mày nhìn Jane, định mở miệng trách cô ấy, dù gì đây cũng là nơi công cộng, cần giữ ý cho tôi, không nên gọi tôi là “Minh thối”. Môi cô ấy dẩu lên, mũi chun lại, mày cau có, chẳng có chút đáng yêu gì cả. Con gái phải luôn cười tươi mới xinh chứ, nhỉ?
Ê, cô ấy ăn mặc kiểu gì thế @@? Bikini hai mảnh gợi cảm, diện tích che chắn được giảm thiểu đến mức thấp nhất, chỗ lồi chỗ lõm, cong cong uốn lượn... Mái tóc dài được buộc không cẩn thận, nhìn hơi rối nhưng rất bắt mắt. Làn da trắng hồng không một tì vết, hai vai nhỏ nhắn,... thậm chí đến cái rốn cũng rất đẹp. Híc, tôi nghĩ gì thế này, nhìn cái rốn của cô ấy, nó không lồi lồi như rốn của tôi; chắc ngày xưa ông đỡ đẻ cho tôi là kẻ nghiệp dư, có cái rốn mà cắt cũng chẳng được đẹp bằng người khác =’=.
Jane thấy tôi nhìn chằm chằm (có lẽ mặt tôi khi đó biểu cảm rất “dê” T.T), bất giác đỏ mặt, ho lên một tiếng:
- Khụ khụ, nhìn cái gì ghê thế?
- Rốn – Tôi vẫn vẩn vơ với cái suy nghĩ kia.
- Cái gì? – Jane nhìn tôi khó hiểu.
- À không. Cậu mặc bikini đẹp đấy! – Tôi vội lắc đầu, cười hề hề.
- Cậu cũng thấy thế à? – Jane đứng bật dậy, ngó lại bản thân một lượt, mỉm cười hài lòng.
- Ừm, rất là đẹp – tôi gật gù, tỏ vẻ chắc chắn – Đi ra chỗ khác chơi đi - rồi thoải mái nằm xuống tiếp tục nghe nhạc.
Jane hậm hực “hứ” lên vài tiếng, cô ấy rất hay tỏ thái độ này với tôi, cứ như trẻ con =”=. Lầm bầm vài câu, tôi không thèm phản ứng, thế là cô ấy chán, phủi mông bỏ đi, không quên đạp vào cái ô che nắng của tôi, làm cho nó ngã kềnh ra. Khiến tôi phải vận động cái thân lười biếng, bò dậy để dựng cái ô lại. Đúng là đồ Jane dở hơi!
Trời lại nắng. Tôi đã cảm thâý làn da có sự biến đổi rồi đây, hà hà, chỉ sau hai ngày thế này chắc chắn tôi sẽ có một skin rám nắng, hoàn hảo như mấy lão trên quảng cáo. Tên béo Hoàng Quân kiểu gì cũng ghen tị cho xem.
Bên cạnh tự dưng rất ồn ào. Bực mình ghê, nghỉ ngơi một chút cũng không yên >””””