Trò Chơi Tỉnh Tò

- Sao hai người lại biết? – Tôi chạy tới sân trước của khách sạn, nơi mà Jane và Đạt đang đứng.
- Bọn nó gọi điện – Đạt trả lời – Chúng nó bảo phải chuẩn bị bốn trăm triệu tiền mặt. Còn nói thế là đã quá đơn giản với chúng ta rồi.
Lũ khốn ấy, rõ ràng phải biết chúng tôi là khách du lịch, đâu có đem sẵn nhiều tiền mặt như vậy. Bốn trăm triệu cũng không phải số tiền nhỏ, làm sao chúng dám chắc rằng bọn tôi có thể lo liệu?
- Không thể báo cảnh sát được, chúng nó dễ làm liều - Jane mẩm tính – Giờ tớ đi rút tiền rồi cứu con bé.
- Để tớ đi với cậu.
- Để em đi với chị.
- Vướng víu lắm! – Cô ấy xua tay và chạy biến.
Thân là con trai, lại có đến hai người, không lẽ lại đứng nhìn một đứa con gái liều mình xông pha ư? Làm gì có chuyện đó!
Chúng tôi mỗi thằng thủ sẵn một cành củi khô, bám sát theo Jane nhưng không để cô ấy biết.
Điểm hẹn là một xưởng dệt cũ, trông khá cũ nát và hoang tàn, chắc đã bị bỏ từ lâu. Jane đi vào một căn phòng có vẻ rộng rãi, lớp sơn bên ngoài đã bị tróc hết cả, để lộ ra màu nâu đỏ của gạch xây. May thay căn phòng này có một chiếc cửa sổ, tuy rằng lớp kính đã mờ và đục đi rất nhiều nhưng vẫn đủ để nhìn thấy toàn bộ diễn biến bên trong. Vì khu này khá lớn, lại vắng vẻ, nên âm rất vang, chúng tôi có thể dễ dàng nghe được màn đối thoại ở trong kia.
- Tiền đâu? – Một tên có dáng cao to đứng lên trước, tay lăm lăm con dao sáng choang, chĩa về phía Jane đầy hung hãn.
- Đây rồi – Jane ném cái vali nhỏ về phía chúng – Em tôi đâu?
Tên cầm dao cúi xuống nhặt cái vali, đưa cho đồng bọn, ra hiệu kiểm tra. Còn hắn, quay lại tiếp chuyện với Jane: - Đang nhốt nó ở vách bên kia.
- Mấy người này hay thật, có biết làm ăn không vậy? – Jane chống nạnh - Trả em cho tôi!
- Ái chà, mạnh mồm nhỉ? Sao em gái xinh đẹp rạng ngời lại phải đi chuộc người thế này? Rõ ràng vừa nãy nghe điện thoại là một thằng nhóc cơ mà?
- Lằng nhằng ghê, đúng là nghiệp dư mà! – Jane phủi tay – Khỏi đếm, mới có ba trăm triệu thôi, xài tạm đê.
- Cái con này! – Tên cao to giơ con dao lên, chắc hắn ức chế lắm. Ở cùng Jane rất khó mà bình tĩnh được mà.
Trong đó chỉ có hai tên đàn ông, mặc đồ bảo hộ, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang kín mít. Bên phải có một mức mành nhỏ, chắc Mũ Trắng đang ở sau đấy.
- Anh, con này nó chơi mình, còn thiếu hai trăm nữa mới được ba trăm triệu cơ ạ! – Tên kia đóng vali lại, lật đật chạy đến.
- Xin lỗi, phải bắt taxi, phải ăn sáng nữa – Jane xua xua tay – Mà thôi, tôi đem tiền đến cho là tốt rồi, trả em gái của tôi đây!
Đối đầu với du côn mà lại to gan thế @@! Dù gì thì gì, tuy là học võ có cao siêu đến mấy, nhưng đã là con gái, mà lại có thể bình thản đối đáp với đầu gấu như vậy, Jane ơi, cậu thật là bá đạo quá!

Sức chịu đựng của hai tên trong kia đã đạt đến giới hạn, chúng uất ức bước tới, không những không trả người theo đúng giao hẹn mà lại còn định bắt luôn Jane. Biết ngay mà, cái lũ này làm ăn chẳng có chữ tín gì cả.
Tôi rút điện thoại ra, gõ lên màn hình mấy chữ “báo công an”, rồi đưa cho Đạt. Nó gật đầu, cầm lấy điện thoại rồi chạy lui về phía cổng lớn.
Bên trong đã bắt đầu xảy ra va chạm. Tên cao to bị Jane đấm một phát vào giữa bụng, khiến hắn đau đến gập người xuống. Ngay lập tức, Jane lại giơ cao chân lên, giật mạnh một cước xuống gáy hắn. Sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ trong có vài giây, Jane giống như là một diễn viễn hành động Mĩ vậy, người đẹp, động tác đẹp, phong thái cũng đẹp nốt. Tên cao to bị đánh hai đòn đã ê ẩm mình mẩy, nằm sấp xuống sàn, ngọ nguậy khó khăn. Đứa còn lại thấy được sự thê thảm của “anh”, nhưng cũng chẳng còn đường lui, thế là hắn cúi xuống, nhặt lấy con dao, lao đến chỗ Jane, mắt nhắm mắt mở khua dao loạn xạ. Jane bĩu môi, đợi lúc hắn chạy đến gần thì nhảy sang bên phải, đồng thời giơ chân trái ra ngáng chân hắn. Cả hai người bạn đầu gấu đều đã có màn thân mật với đất của riêng mình.
“Cạch”. Một tiếng động khả nghi phát ra từ phía sau lưng. Chưa kịp quay đầu lại thì đã có một thứ mát mát gí sát vào gáy, gây ra cảm giác ghê rợn.
Cứ tưởng chỉ có hai tên thôi chứ?
Cái thứ đó được gí mạnh hơn, bên tai nghe thấy một tiếng nói mang vẻ đắc ý:
- Đi vào trong.
Không biết nhóc Đạt đã gọi được cảnh sát chưa nữa. Tôi rất nghi ngờ về các cơ quan an ninh ở Việt Nam, tôi để xe trong bãi mà còn bị đánh cắp mất gương chiếu hậu. Mà điều ấy không quan trọng. Quan trọng là bao giờ cảnh sát mới đến, và Mũ Trắng không làm sao chứ? Nãy giờ tôi quan sát, ngoài tiếng đánh nhau ra chẳng nghe được tiếng động nào khác. Hay Mũ Trắng nhìn thấy khuôn mặt của mấy tên bắt cóc, nên bị chúng thủ tiêu rồi?
Jane đang đá đá vào mông tên bắt cóc nhỏ, làm hắn cuộn tròn mình lại kêu oai oái. Thấy tôi bước vào, cô ấy mỉm cười vẫy tay, bảo tôi lại cùng chơi đá bóng. Thật là... tôi còn đang bị gí súng vào gáy đây.
Nụ cười của Jane tắt ngúm. Cô ấy bóp trán, rồi chép miệng:
- Đã bảo vướng víu mà.
Hừ, vướng víu gì chứ, tôi không đi theo thì bây giờ người bị gí súng đã là cô – chứ không phải tôi – rồi. May mà có chúng tôi đi theo ý, nhóc Đạt đi gọi cảnh sát rồi...
- Chúng mày to gan thật – kẻ cầm súng nói, giọng con trai – lại còn dở trò với đàn em của tao, hừ... – Hắn lấy súng đẩy tôi về phía Jane – Trói con ranh đó lại.
Sau khi tôi trói Jane, thì đến lượt tôi bị trói. Tên cầm súng có vẻ là trùm, hắn đến chỗ hai thằng kia, xốc chúng dậy, bảo bọn chúng “chăm sóc” chúng tôi. Trước khi cầm vali đi ra, hắn đưa lại khẩu súng cho tên cao to, thì thầm vài điều vào tai hắn rồi hai đứa nhìn nhau cười khúc khích. Đúng là bệnh hoạn.
- Mày ra phía sau đóng hết cửa lớn cửa bé vào cho anh đi. – Tên cao to hất hàm, tên kia gật đầu và chạy đi.
- Chắc chúng mày không phục đâu nhỉ? – Hắn quì xuống trước mặt Jane, gí đầu súng lên trán cô ấy rồi từ trán rê một vệt dài xuống má – Được rồi, để tao cho chúng mày đoàn tụ lúc cuối đời.
Hắn đứng dậy, bước ra phía sau bức vách, bê Mũ Trắng trên vai và ném cô ấy xuống bên cạnh Jane. Đồ dã man, đối xử với con gái thế à? Nếu tôi không bị trói hai tay vào hai chân, và nếu hắn không có súng, thì tôi đã nện cho hắn một bài học rồi. Thời điểm này không nên manh động.
- Này anh kia – Jane hét lớn – Lấy tiền thôi chứ, định giết chúng tôi nữa hả?
- Đúng thế đấy em gái ạ - Hắn xoay xoay khẩu súng trên tay, suýt thì làm rơi khẩu súng. Nhìn qua là biết không biết dùng súng mà. Hắn vừa cầm súng vừa ung dung đi khắp căn phòng, nhìn ngó vu vơ, lại còn huýt sáo.
Cái bọn bắt cóc này cũng thật khó hiểu. Hai thằng được trang bị mỗi một con dao nhỏ, rồi bỗng nhiên một thằng khác chạy tới đem theo một khẩu súng ngắn. Bắt cóc vặt thế này, cần gì dùng đến súng? Tiếng nổ của súng sẽ gây chú ý, đây lại gần khu nghỉ dưỡng, bọn này chẳng lẽ dám liều mình chỉ vì bốn trăm triệu?

Càng nhìn, càng thấy khẩu súng khả nghi. Không nhất thiết phải sáng choang và bóng loáng, nhưng ít ra vỏ súng cũng phải có chút “hiệu ứng” như vậy chứ?
Tôi dám nghĩ súng kia là súng giả lắm.
Tôi ghé người sát vào người Jane, thì thầm những suy đoán của tôi. Cô ấy cứ ậm ừ, không biết là hiểu hay không hiểu. Chỉ thấy cô ấy cứ ngọ nguậy không yên.
Tôi nghiêng người nhìn Mũ Trắng, cô ấy cũng đang dựa lưng vào lưng Jane, cùng Jane ngọ nguậy. Hai cái người này, thời khắc bức bách thế này rồi mà còn giở trò gì ra vậy?
Mũ Trắng đột nhiên quay đầu lại, khẽ mỉm cười “OK”.
Ơ, cô ấy không đeo kính kìa... Sao nhìn cô ấy cứ thấy quen quen thế nào ý nhỉ? Mắt cô ấy rất to và sáng long lanh. Tôi cứ tưởng người suốt ngày mang vào mắt một cặp kính dày cộp như vậy thì khi bỏ kính ra đôi mắt sẽ bị mất đi cái hồn của nó chứ. Với Mũ Trắng thì điều đó là sai thì phải. Đôi mắt cô ấy như được phủ bởi một lớp nước mỏng, mỗi lần chớp mi là lớp nước ấy lại mờ mờ ảo ảo xuất hiện, khiến cho tia nhìn vừa ánh lên sự trong sáng, lại mang một vẻ đáng thương.
Đôi mắt rất giống Tú Anh của tôi...
Jane cấu nhẹ vào hông tôi. Đau lắm đấy, tôi đã bị Jane cấu đến cả chục lần vào hông, và chưa có lần nào không để lại dấu vết. Cái hông đáng thương của tôi. Jane đáng ghét, đã bị trói rồi còn cấu mình... Ế?
“Dám chắc đó là súng giả không?” – Jane thì thầm, mắt liếc về phía tên cao to đang quay lưng với chúng tôi.
“Chắc là thế...” – Tôi nhỏ giọng đáp lại.
Jane mỉm cười nham hiểm, rồi cô ấy đứng bật dậy, bẻ đốt ngón tay răng rắc. Hự, cô ấy có khả năng tự cởi trói à? Đã bao giờ tôi nói cô ấy rất giống siêu nhân chưa nhỉ?
Tên cao to giật mình quay lại, lập tức bị Jane tát ột phát. Ôi, bị Jane tát là thảm rồi, hồi trước ngày nào tôi cũng bị Jane tát, mặt sưng vù đi học cơ… Hắn bị tát ột cái đã choáng váng - chắc Jane đã ra tay khá mạnh – lắc đầu liên hồi. Không đợi hắn lấy lại tỉnh táo, Jane lại tiếp tục bám lấy hai vai hắn, rút chân phải ra đằng sau lấy đà rồi giật mạnh lên, đầu gối mang theo sức mạnh đâm thẳng vào háng của hắn, như một đòn trí mạng, khiến hắn hét lên một tiếng rồi nằm co ro xuống đất, trông thật thê lương.
Jane phủi phủi bụi, tiện chân đá khẩu súng trên tay tên kia vào xó, quay người lại. Sau đó mặt cô ấy biến dạng. Hai mắt mở to hết cỡ, miệng kêu lên một tiếng khe khẽ, rồi cô ấy chạy thật nhanh về phía tôi. Làm cái gì thế @@?
Đang đến rất gần rồi, bỗng nhiên cô ấy vấp phải thanh củi mà vừa nãy tôi mang vào khi bị bắt, theo đà ngã nhào về trước. Lên người Mũ Trắng.
Cùng lúc nghe thấy tiếng “Bụp!”
Tên nhỏ con bị sai đi đóng cửa đã đứng đó từ lúc nào mà tôi không hề biết, trên tay nó là một thanh gỗ khá lớn, thứ vừa mới giáng xuống lưng của Jane. Lúc này Jane đang nằm đè lên Mũ Trắng, lại hứng trọn cú đập vừa nãy, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi bất tỉnh.
Tên nhỏ con thấy máu bắt đầu thấm qua lớp áo của Jane, hốt hoảng lùi lại, đánh rơi cả thanh gỗ. Mũ Trắng nằm dưới cố gắng cọ quậy, gọi tên của Jane, rồi cô ấy còn khóc rất đáng thương nữa. Người bị đánh là Jane cơ mà, cô ấy có làm sao đâu, tại sao lại khóc như thế?
- Mấy người đừng làm bừa, tôi báo cảnh sát rồi đấy! – Đạt đạp cửa xông vào, trên tay cầm cành củi ban nãy, khuôn mặt hùng dũng. Nó nhìn thấy Mũ Trắng trước tiên, hốt hoảng chạy tới, lật người Jane qua một bên, đỡ Mũ Trắng dậy, giọng hỏi đầy lo lắng: - Tú Anh có làm sao không, có bị thương không?
- Hức hức, không… cởi trói cho tôi đi. – Mũ Trắng khóc nức nở. Ngay sau khi được cởi trói, Mũ Trắng ôm chầm lấy Jane, kéo tay áo sơ mi xuống lau mồ hôi trên trán cho Jane.

Mấy cảnh này đúng là lâm li, nhưng đây không phải là phim, ngồi nhìn nhau thì Jane cũng chẳng tự tỉnh lại được. Quan trọng là phải cầm máu cho Jane, rồi kiểm tra vết thương, lại còn phải thay quần áo để tránh nhiễm trùng… Bây giờ Mũ Trắng đang mất bình tĩnh, ngồi giảng giải cho cô ấy những điều kia là việc làm rất không khả thi. Thế là, tôi hất tay Mũ Trắng ra, bế Jane lên chạy ra ngoài, trước đó đã bảo Đạt gọi xe cấp cứu, đưa Mũ Trắng về khách sạn.
Jane chỉ bị trật khớp hông và tổn thương mô mềm với xây xước ngoài da, bác sĩ bảo thế. Ông ta nói nhẹ như không, nên chắc cũng chẳng nghiêm trọng mấy.
Jane đang ngủ một giấc. Đây là lần thứ hai trong đời tôi ngồi trong phòng bệnh ngắm một cô gái. Mái tóc Jane dài và hơi xoăn xoăn về phía đuôi tóc, đây là kiểu tóc mà nhiều cô gái thích mà. Nhưng nếu cô ấy cắt ngắn nó đến ngang vai, tỉa tót một chút không quá cầu kì, cho nó hơi rối một tẹo nữa, thì hẳn sẽ rất đẹp. Còn khuôn mặt, Jane quá xinh đẹp rồi, tôi lại không thích cái vẻ hoàn hảo đó cho lắm. Cô ấy cứ thử đi phẩu thuật thẩm mĩ đi, chỉnh sửa cho khuôn mặt hơi bầu bĩnh, môi và gò má hơi hồng hồng, lông mày bớt mảnh mai và tẩy luôn cái nốt ruồi ở góc mắt, sẽ trông đáng yêu hơn… Cả đôi mắt nữa, đôi mắt của Jane rất không ổn, nó có thể to tròn như mắt mèo, nhưng không đem lại cảm giác thân thương. Có lẽ muốn khắc phục được, cô ấy phải đeo kính áp tròng, hay trang điểm kiểu gì đấy để có đôi mắt xinh hơn, giống như của Mũ Trắng ý.
Nếu như Jane không nhanh ra đỡ cho Mũ Trắng, thì người nằm ở trong phòng này đã là người khác rồi. Tôi tưởng tượng Mũ Trắng là người đang nằm trước mặt. Khung cảnh toàn một màu trắng, nổi bật lên là hình ảnh cô gái với mái tóc dài màu nâu đen hơi rối, tóc mái bay nhẹ vì cơn gió thoảng qua, chỉ cần nằm im thôi là đã tỏa sáng rực rỡ rồi. Cô gái đó rất đáng yêu, thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt không quá nổi bật nhưng lại như có sức hút riêng, làm cho người ta không thể rời mắt khỏi được. Mũ Trắng ấy đột nhiên biến thành Tú Anh của tôi…
- Vào đi Tú Anh. – Giọng Đạt vang lên từ phía sau. Mũ Trắng đang đứng bên cửa, ánh mắt ngân ngấn nước, đầu mũi hơi đỏ đỏ. Vẫn nức nở từ nãy đấy à?
Tôi rời khỏi giường, kéo thêm hai cái ghế cho bọn họ ngồi. Mũ Trắng không nói gì, chỉ nhìn Jane, biểu cảm rất đáng thương. Còn nhóc Đạt, như mọi khi, nói như súng liên thanh.
- Anh không biết Tú Anh giỏi thế nào đâu. Cô ấy đã vẽ lại được chân dung bọn bắt cóc cho người ta điều tra, mà vẽ đẹp đừng hỏi luôn nhé! – Nó vênh mặt, như kiểu người lập công là nó vậy.
- Anh thấy chúng nó toàn đeo khẩu trang với đội mũ, thì làm sao mà vẽ chân dung được?
- Tối hôm qua nóng quá bọn nó không chịu được, nên mới tháo kính của Tú Anh ra để cô ấy không nhìn thấy rồi mới dám bỏ khẩu trang với mũ đi. – Nó nói vanh vách.
- Ủa không nhìn thấy thì làm sao mà vẽ? – Tôi bắt đầu sa đà vào câu chuyện của thằng nhóc.
- Eo ôi, anh hỏi giống mấy ông cảnh sát thế! – Nó ngồi vắt chân, giải thích – Tú Anh của em có bị mù đâu mà không nhìn thấy.
Nhưng cô ấy chẳng phải đeo cặp kính cận dày cộp thế sao? Tôi đoán, nếu không cận nặng thì cũng phải cận rất nặng ý chứ, người bị cận khả năng nhìn kém lắm mà. Chẳng nhẽ bọn nó lại dí sát mặt vào để cô ấy nhớ sao?
- Không đeo kính vẫn thấy hả?
- Tú Anh chỉ bị viễn thị mắt bên trái thôi, chẳng ảnh hưởng mấy. – Đạt chép miệng – Cũng may là bọn đó kém vật lí, nhìn vào thấu kính hội tụ mà cũng chẳng biết, tưởng đấy là kính cận, rồi suy luận y như anh đó.
=.=
Thôi, thế là tốt rồi.
Mũ Trắng quay lại nhìn tôi, giọng run run: - Chị Jane bị nặng lắm ạ?
Nhìn cô ấy lành lặn mà cứ như người bị tổn thương, hai mắt long lanh khiến tôi cảm thấy rất xót xa. Dù gì đây cũng không phải là lỗi của cô ấy, nên nói thế nào để cô ấy an tâm nhỉ?
Vừa nãy nghe lão bác sĩ nói, tôi thấy khá an tâm.
Vậy là tôi bắt chước lão bác sĩ vừa nãy, chỉnh giọng đều đều, âm điệu cân bằng, mặt bình thản, trước khi nói tặc lưỡi một cái:
- Không sao, chỉ bị xây xước da, trật khớp hông và tổn thương một phần mô mềm thôi. May mắn lắm đấy.
Mũ Trắng nhìn tôi nói, nghe trọn từng chữ mà miệng tôi phát ra. Sau đó mi mắt cô ấy chớp nhẹ, môi hơi cong xuống, đầu cúi thấp.
- Vâng ạ… - Cô ấy lí nhí.

Sao tôi không cảm thấy là cô ấy đã an tâm nhỉ?
Không ngồi lâu hơn, Mũ Trắng kéo tay Đạt xin phép ra về. Ơ, để mặc tôi một mình à?
Điện thoại lại rung lên trong túi quần. Bố tôi tự dưng lại gọi?
- Alo ạ?
“Ông vào viện rồi! Con với Jane về Hàn đi nhé!”
Ông vào viện? Cái cụm từ này tôi đã nghe rất nhiều lần, và lần nào nghe xong cũng có những vụ việc dở hơi dở người xảy ra.
Lần này là gì đây...
Lần này là gì đây...
Ông nằm trên giường, sắc mặt có vẻ thật sự không tốt. Nếp nhăn cuốn lấy nếp nhăn khiến ông trông rất khó coi, khuôn mặt tăm tối. Đôi môi của ông đã nhạt màu đi rất nhiều, mấp máy trò chuyện với chúng tôi. Giọng ông yếu, mọi người thậm chí phải tuyệt đối im lặng và chăm chú lắng nghe mới có thể thu được tiếng nói của ông vào tai.
- Chắc lần này ông không xong rồi – Ông mỉm cười – Tiếc là chưa kịp nhìn thấy cháu trai lấy vợ...
- Ông! – Jane nắm lấy tay ông – Đừng nói thế, bác sĩ bảo bệnh tình của ông còn chữa chạy được.
- Một tháng nữa sống cũng chẳng có gì khá khẩm hơn đâu – Ông nhìn Jane trìu mến, rồi hướng ánh mắt đó qua chỗ tôi – Tuy nhiên...
- Dạ? – Tôi giật mình, ông đang muốn nói chuyện gì đó.
- Hai cháu cũng đã gắn bó với nhau gần sáu năm rồi, vẫn chưa định đi đến hôn nhân sao?
Tôi với Jane ý à, sao ông lại có suy nghĩ như vậy được nhỉ? Gắn bó thì gắn bó chứ, chúng tôi tâm đầu ý hợp, là bạn bè vô cùng thân thiết thôi. Đi đến hôn nhân cần phải có nhiều hơn thế.
Lúc trước, tôi mới chỉ nghĩ đến vợ của tôi trong tương lai là Tú Anh. Tôi cũng đã tưởng tượng rất nhiều lần, trong rất nhiều hoàn cảnh, cuộc sống hôn nhân của tôi sẽ chỉ có bóng dáng của mỗi Tú Anh thôi. Bọn trẻ ngày nay gọi thế là si gái, lụy vì tình, cơ mà từ xưa tôi đã cực kì thích mẫu con gái như Tú Anh, và mặc định vợ của tôi cũng phải tương tự vậy.
Mà Jane thì đâu có tương tự như thế!
Thấy tôi im lặng, ông lại tiếp lời: - Ông biết cô bạn gái ngày trước của cháu đã biến mất, cháu cũng đã có đủ thời gian để quên cô bé ấy rồi mà! Suốt sáu năm qua, người luôn bên cạnh chăm sóc cháu không phải là Jane sao?
Đúng là Tú Anh đã mất rồi, nhưng dạo gần đây tôi có cảm giác gì đó rất quen thuộc, những kí ức về Tú Anh cũng hay tràn về trong khoảnh khắc. Cô ấy giống như đang từ quá khứ bơi lại hiện tại, lúc nào tôi cũng có cảm giác cô ấy ở gần bên tôi...
- Ông ơi nhưng việc này... Jane... – Tôi lấy chân đá nhẹ vào chân cô ấy, mắt liếc qua hơi nháy nháy, mong cô ấy hiểu ý mà phối hợp cho ăn khớp.
- Ông, cháu thì gì cũng được – Jane xoa xoa tay ông.
“Gì cũng được” tức là cưới tôi cũng được đấy O__O! Chúng tôi là bạn bè, làm sao cưới nhau được đây hả? Cô ấy nghĩ gì vậy, không biết tự lo cho tương lai của mình à? Tại sao lại chấp nhận chuyện ông nội đặt đâu cháu ngồi đấy như thế cơ chứ?
Hợp cạ bao nhiêu lâu nay, tự nhiên giở chứng không hiểu ý tứ của nhau là sao? >o


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận