Để chuẩn bị cho lần tấn công cuối cùng vào buổi chiều hôm nay, tôi sẽ cố gắng áp dụng hợp lí và linh hoạt vài thủ thuật tỏ tình mà tôi đã nhọc công suy nghĩ (kết hợp tìm kiếm trên mạng).
1. Lấp đầy cái bụng của cô ấy, khiến cô ấy mệt mỏi và buồn ngủ; đưa cô ấy về địa bàn của mình để tiện hành động (ở đây là nhà tôi). Khi cô ấy ngủ thiếp đi trên ghế salon, thời cơ đến, hãy làm điều mà thằng đàn ông nào cũng phải làm với người con gái của mình!
Ban đâu, khi đọc cái kế này, tôi hơi hoang mang, vì dù sao thì việc dở thủ đoạn với "người con gái của mình" lúc cô ấy đang ngủ thật không quân tử. Nhưng sau khi nghiền ngẫm và thấm nhuần "tư tưởng đạo đức" của kế sách, tôi đã không băn khoăn trăn trở gì nữa, quyết định thực hiện nó.
Dễ ý mà!
Cô ấy theo tôi vào nhà, ngắm chỗ nọ, nhìn chỗ kia, không ngớt lời khen. Từ "vườn rộng thế" đến "cửa cao thế", "phòng khách to thế" và đủ loại "thế" khác nữa. Tôi mát lòng mát dạ, thầm cười gian trong bụng: Cô ơi, cô bước vào hang sói rồi đấy, vậy mà vẫn ngây ngô vui tươi thế à? >v<
Tôi bật điều hòa, hà hà, dễ chịu chưa?
Tôi đưa cô ấy một cốc sữa, hà hà, thoải mái chưa?
Tôi bật một bản nhạc có âm điệu du dương lên, hà hà, buồn ngủ chưa?
- Cậu ngồi đây nghỉ - Tôi tỏ ra ân cần - Tớ lên gác phơi quần áo.
Cô ấy ngáp một phát, vẫy tay tôi, ý bảo tôi cứ đi đi.
Ừ thì "lên gác phơi quần áo"; còn cô ngủ mau, tí tôi xuống ^o^
Đúng theo dự tính của tôi, cô ấy đang phì phì phò phò ngủ trên ghế. À há, "thời cơ đến", tôi bước lại gần, từ từ, nhẹ nhàng...
Đắp cho cô ấy tấm chăn mỏng.
Ôi khuôn mặt cô ấy lúc ngủ thật là đáng yêu quá! Muốn "thơm" một cái...(đấy là tôi muốn thế, nhưng tôi nào có gan làm thế _ __,).
Cơ chế làm việc của kế sách này khá đơn giản. Theo tính toán sơ bộ có khoảng 80% phái nữ khi ngủ cảnh giác rất cao, chỉ cần khẽ động vào là họ tỉnh, chỉ là họ có "tỉnh hẳn" hay "giả vờ ngủ tiếp" không thôi. 20% còn lại là loại nữ nhi chưa lớn hết, dù có lay động cỡ nào cũng vẫn ngủ say như chết, đây là loại bất trị. Vì thế "tấn công mạnh" con gái khi ngủ là điều ngu xuẩn, tối kị, chỉ những thằng muốn ăn tát mới làm. Còn người khôn ngoan, như tôi đây, dùng phương pháp tấn công mềm dẻo (đắp chăn); dù cho cô có là 80% hay 20% thì vẫn đều cảm nhận được sự đứng đắn, chu đáo, biết quan tâm, vân vân của tôi ^^.
2. Trong lúc cô ấy đang bận việc khác, hãy chuẩn bị một thứ gì đó để cô ấy ăn khi xong việc.
Bối cảnh là cô ấy đang ngủ ngoan như một thiên thần trên ghế salon, đắp cái chăn mà tối qua tôi đã đắp. Làm một phép liên kết nhỏ, tôi và cô ấy có thể nói là đã "chung chăn chung gối" rồi. Tự nhiên tim đập thình thịch =_=
Sáng nay tôi đã mua sẵn một cái bánh ga-to nhỏ đặt trong bếp. Cái bánh đó rất xinh xắn, được bao phủ bởi lớp kem trắng mịn, trên bề mặt có hai hình trái tim bằng socola lồng vào nhau cực tinh tế, lại còn có cả bốn quả sơ ri nho nhỏ... Đặc biệt, tất cả chỉ tốn có ba mươi nghìn, vô vàn dễ thương!
Cô ấy mới nằm có mười phút đã dậy. Để đi vệ sinh.
Tôi tranh thủ chạy vào bếp, lấy cái bánh từ trên nóc tủ lạnh xuống. Hí hửng bê ra ngoài phòng khách, lúc này tôi mới nhận thấy có chút bất thường...
Socola và kem chảy ra xung quanh, nhìn khá giống bãi bồi phù sa ven sông Hồng, cả về hình dạng lẫn màu sắc. Bốn quả sơ ri, bay đâu mất một rồi?
Tú Anh thấy ngồi tôi đần mặt, trên bàn lại là một đống bầy nhầy khó diễn tả được bằng ngôn từ hoa mĩ, liền tiến tới vỗ vai tôi:
- Cậu không cho bánh vào tủ lạnh à?
Hôm nay đi mua bánh từ sớm, bà chị bán bánh đã là người Huế rồi lại còn nói lắp. Hình như tôi nghe nhầm câu "Em nên để tủ lạnh" của bà chị ý thành "Em để lên tủ lạnh" thì phải ="=.
Cô ấy cầm lấy con dao, gạt gạt đống kem:
- Có thể phần bánh vẫn còn ăn được... Á!!
Cô hét lên, vứt con dao xuống bàn. Tôi giật mình nhìn theo hướng mắt của cô ấy.
Cũng có gì đâu, chỉ là một cái gì đó dài dài, nâu nâu, đang ngoe nguẩy.
Tôi cầm con dao, gạt nốt phần kem đang che phía trên của "cái dài dài" đó.
Một con thạch sùng.
Bánh, phải bỏ rồi =3=!
Tuy không thể ăn bánh nhưng tấm lòng của tôi cũng đã được cô ấy ghi nhận, coi như thành công.
3. Kể cho cô ấy một câu chuyện tình cảm động; mở một bộ phim lâm li mùi mẫn và đặc mùi "sến" rồi cùng xem với cô ấy. Tạo ảo tưởng về tình yêu đẹp như mơ cho cô ấy, bốc phét rằng minh tin vào loại tình yêu đó, mình chân thành bla bla bla, và kết hợp tỏ tình.
- Xem phim này? Dài ba tiếng đấy? - Cô ấy dò xét tôi, như kiểu muốn biết tại sao một thằng con trai cao ráo sáng sủa phong độ ( _ __!) như tôi lại muốn bỏ ra ba tiếng đồng hồ để xem một bộ phim lãng mạn từ thế kỉ trước ý...
Nhưng tôi không thể nào tìm ra được bộ phim khác bớt "kinh dị" hơn để có thể ngồi mà xem cùng cô ấy. Bởi trong cả tấn phim tình cảm trên đời này, tôi mới chỉ nuốt trôi được hai bộ: Titanic và Tarzan. Chẳng nhẽ lại xem Tarzan, không, quá hoang dã, cô ấy sẽ lại bảo tôi là "bậy bạ" này nọ mất. Vậy nên chỉ còn có Titanic.
- Ừ, tớ thích phim này, đặc biệt thích tình yêu giữa Jack và Rose. Đó quả là một tình yêu mãnh liệt, vượt qua mọi rào cản về vật chất, tiền tài, danh vọng,...
- Ngừng! - Cô ấy giơ chiếc điều khiển về phía tôi - Cậu chém gió lạnh quá! Bật phim!
Tôi phát biểu cảm tưởng hơi sớm. Những lời đó phải để dành, tí nữa mới "chân thành" bộc lộ ra.
- Xem phim mà không có bỏng ngô thì thật thiếu xót...
Tú Anh chớp chớp mắt với tôi.
Ừm, đúng là như vậy.
Tôi gật đầu, cầm điều khiển cố chỉnh lại một vài thông số. Ấn mãi không được.
Cô ấy nhíu mày: - Đúng là không thể nói chuyện thâm ý với loại người này mà - Đập vào lưng tôi một phát - Đi mua đi!
Cái điều khiển này, đúng là đến lúc phải vứt!
- Ừ, đi đây!
Con gái đúng là khó hiểu, khó nắm bắt! Rõ ràng là điều khiển hỏng, chính cô ấy bảo tôi đi mua; thế mà khi mua được cái điều khiển mới toe (và được giảm giá ^o^) mang về, cô ấy lại ném cho tôi một ánh nhìn khinh bỉ cực độ, "hứ" lên một tiếng rất mất hứng. Tôi hỏi làm sao thì cô ấy bảo không sao; hỏi có vấn đề gì thì bảo "chẳng còn gì để nói". Hay là trong lúc tôi đi mua điều khiển đã có chuyện gì xảy ra? Bạn gái cũ đến chơi nhà ư? Trên mạng đã có nhiều người gặp phải tình cảnh này, họ chia sẻ rằng hơn 60% bạn gái cũ đến tận nhà là để đòi ta chịu trách nhiệm với cái bụng bầu của họ...
Khoan đã, mười sáu năm qua tôi chưa hề có một mảnh tình vắt vai, làm sao có "bạn gái cũ bụng bầu" được ="=!
- Thôi không cần nữa, bật phim xem đi! - Cô ấy chép miệng.
Bật thì bật. Tôi tắt hết đèn, kéo rèm cửa lại.
- Làm gì thế? Đây có phải phim con heo đâu mà phải... như này? - Cô ấy đứng dậy, bật đèn.
Nói linh tinh gì vậy chứ, phim con heo? __ ___!
- Cho nó giống rạp chiếu bóng mà - Tôi tắt đèn.
- Ồ - Cô gật gù, tiến về chỗ ghế salon và thả mông xuống - Chỉ tiếc là không có bỏng ngô.
- Hay để tớ đi mua? - Tôi lại bật đèn, ân cần hỏi.
Ánh mắt khinh bỉ kia lại xuất hiện, bắn thẳng vào tôi. Đi mua điều khiển để cô xem phim, bị khinh bỉ. Giờ muốn đi mua bỏng ngô cho cô ăn, vẫn bị khinh bỉ. Tôi đáng khinh thế sao? T3T
- Ngồi xem đi - Cô ấy lờ tôi, dán mắt vào màn hình.
Tôi tắt đèn, xóa bỏ mặc cảm, về chỗ ngồi.
(*tiếng than của chiếc đèn: các người giết tôi đi >"