Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Bất tri bất giác, đã đến hơn mười giờ đêm, bóng dáng Tô Bằng, lập lòe không ngừng trong rừng, tốc độ của hắn cực kỳ nhanh chóng, sau lưng gần như đều là tàn ảnh.

Khoảng thời gian ngắn trước đó, Tô Bằng từ chỗ đồng nghiệp và Tần Tiểu Nguyệt, xác nhận tin tức, biết được Lăng Tiêu Vũ mãi cho đến trước bảy giờ đêm, vẫn chưa trở về phủ thành chủ.

Đồng thời Tần Tiểu Nguyệt cũng giúp Tô Bằng tìm được tin tức bản đồ lân cận Giang Ninh, Tô Bằng cũng từ trên bản đồ tìm được nơi mà bọn cướp yêu cầu mình đến.

Tần Tiểu Nguyệt thấp thoáng cảm giác được điều gì đó, sau khi cho Tô Bằng những tin tức này, sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy nói với Tô Bằng:

“Tô Bằng, mặc dù không biết những tin tức này ngươi lấy đi làm gì, nhưng ta có một lời khuyên ta phải nhắc nhở ngươi, tốt nhất không nên nảy sinh tình cảm với nhân vật trong trò chơi... Ta biết trò chơi này mô phỏng như thật, nhưng dù sao cũng không phải thật sự, hi vọng ngươi có thể xử lý tốt."

Tô Bằng nghe thế, trong lòng khẽ run lên, bản thân dường như quả thật trút rất nhiều cảm tình vào trong trò chơi này, bất luận là tấm lòng chân thành ẩn giấu trong vẻ cuồng ngạo của Âu Dương Khánh, hay là Phó Tử Dịch giống như một đại ca tốt tận tâm dạy bảo mình, hay là sư phụ, sư thúc, sư huynh, sư tỷ trong Tử Hà môn, đều làm cho mình không biết từ bao giờ trút tâm tư tình cảm vào trong đó.

Loại chuyện này, trong "công việc”trước kia của mình, rất ít khi xuất hiện.

“Có lẽ, bởi vì vô thức cho rằng đây là trò chơi, không cần nghiêm túc, không giống như những 'công việc' khác cố ý gò bó tình cảm của mình, cho nên ngược lại nảy sinh cảm tình chân thật sao?"

Trong lòng Tô Bằng, tự khuyên nhủ bản thân như vậy.

Có điều, Tô Bằng không quá muốn thừa nhận là đúng. Bản thân quả thật trên mức độ nhất định, đã bị trò chơi này ảnh hưởng.

Chẳng hạn như, từ góc độ của một người chơi đơn thuần mà nói, bản thân cũng không cần mạo hiểm, đi giải cứu một cô gái giống như là NPC cơ chứ, hơn nữa, bản thân cũng không phải không biết, trò chơi này, một khi không cẩn thận, sẽ thật sự mất mạng!


Người chơi nào sẽ mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng trong hiện thực, chỉ là vì một NPC đây?

Thế nhưng, giờ phút này Tô Bằng lại biết rằng, không thể nào xem Lăng Tiêu Vũ như là NPC, một cụm số liệu, Lăng Tiêu Vũ giống như là tiểu muội nhà bên, đối với mình có bao nhiêu thiện cảm và quyến luyến, còn Tô Bằng đối với nàng cũng không phải đều là thiện cảm.

Tô Bằng thật sự không thể ngồi nhìn, tiểu muội nhà bên bị phanh thây thành từng mảnh như vậy được, hơn nữa, chuyện này có thể bởi vì mình mà nảy sinh ra, mục tiêu của kẻ bắt cóc, rất có thể là mình.

Nghĩ tới những điều này, Tô Bằng dẫu biết rõ có thể là cái bẫy, nhưng vẫn không quay đầu bước tiếp.

Nhưng mà, Tô Bằng cũng không phải ngu ngốc lấy trứng chọi đá, hắn cũng có bản lĩnh của riêng mình.

Bán Thức Kiếm Pháp, tâm pháp Dung Nham Kính Hồ, còn có khinh công Thần Hành Bách Biến... Ba môn võ công siêu phẩm này, khiến cho Tô Bằng yên tâm không ít.

Hơn nữa, trong, túi Càn Khôn của Tô Bằng, còn có hai thanh bảo kiếm... còn có Ngưu Mao Kim Châu quan trọng nhất!

Tô Bằng đã âm thầm hạ quyết tâm, hôm nay tình huống xấu nhất, chính là liều mạng tiêu hao toàn bộ Ngưu Mao Kim Châm, cũng phải cứu cho bằng được Lăng Tiêu Vũ.

Dựa theo suy đoán của Tô Bằng, kẻ bắt cóc Lăng Tiêu Vũ, có lẽ không nhiều lắm... Mặc dù trên thư kẻ kia không ngừng tự xưng chúng ta, nhưng theo Tô Bằng thấy, lại giống như đang nói dối.

“Chỉ cần trong khoảng ba người... Ta có thể nắm chắc phần thắng."

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, tiếp tục gia tăng tốc độ của mình.

...

Khi Tô Bằng chạy tới địa điểm theo như trong bức thứ, đại khái đã khoảng mười một giờ, chính là giờ Tý trong bức thư.

Lúc này, ánh trăng bầu trời, chỉ còn lại nửa vầng trăng, ánh sáng vàng nhạt rọi xuống bên dưới, lại có phần tiêu điều thê lương, cánh rừng mà đám người bắt cóc kia cùng hẹn gặp mặt với Tô Bằng, lộ ra màu sắc tái nhợt giống như thi thể chết đuối.

Tô Bằng chậm rãi thả chậm tốc độ, hắn hành tẩu trong rừng, quan sát bốn phía, quan sát tình huống bốn phương tám hướng.

"Ngươi đến rồi."

Đột nhiên, từng đợt âm thanh, vọng lại cách đó không xa ở sau lưng Tô Bằng.

Tô Bằng lập tức quay đầu, nhưng nhìn thấy dưới ánh trăng ảm đạm, trong rừng, một người áo đen, đang đứng ở đó.


Dáng người hắn trung bình, trên mặt, mang một chiếc mặt nạ quỷ quái hung dữ dính máu, trong khu rừng ánh trăng nhợt nhạt, người không chú ý đến hắn bất chợt trông thấy, nhát gan có lẽ có thể trực tiếp bị hù chết.

Thanh âm của hắn cố ý trải qua thay đổi, khiến người khác không nghe ra âm thanh gốc của hắn, nhưng Tô Bằng cũng có thể cảm giác được, tuổi tác đối phương không nhỏ.

“Không cần giả thần giả quỷ.... Các hạ chính là người bắt cóc, ta đúng hẹn tới rồi, Lăng Tiêu Vũ ở đâu?"

Tô Bằng nhìn người kia trong rừng, hỏi hắn.

Người đeo mặt nạ quỷ quái kia, không nói gì, cánh tay giật một phát, lúc này Tô Bằng mới phát hiện, trên tay kẻ kia đang túm một sợi dây thừng bôi màu đen, chỉ thấy dây thừng dường như buộc một nút thắt, Tô Bằng nhìn thấy, trên gốc cây đại thụ gần đó, thân thể của Lăng Tiêu Vũ bị trói, treo bên dưới.

“Tiêu Vũ! Ngươi sao rồi?"

Tô Bằng nhìn thấy, quát lớn hô, người mặt quỷ kia lắc đầu, nói:

"Không cần gọi, nàng ta bị điểm huyệt đạo, trong vài canh giờ sẽ không tỉnh lại đâu."

Tô Bằng nhìn thấy Lăng Tiêu Vũ còn sống, chuyện xấu nhất đã không xảy ra, rốt cuộc yên lòng, trở lại bình tĩnh, nhìn người mặt quỷ kia, nói:

“Các hạ rốt cuộc có ý đồ gì?"

"Yêu cầu của ta rất bình thường, chỉ cần bây giờ ngươi ném bội kiếm của ngươi, sau đó đi đến trước mặt ta hai trượng là được rồi."

Người mặt quỷ nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe thế, đầu tiên là im lặng.


Chuyện đối phương yêu cầu mình vứt lại vũ khí, nằm trong dự tính của Tô Bằng, hắn đã sớm nghĩ đến khả năng này, có điều đây cũng không phải chuyện lớn, thậm chí còn là ưu thế của mình.

Mặc cho người khác kinh nghiệm giang hồ phong phú hơn nữa, cũng sẽ không ngờ rằng, trên người mình, thậm chí tồn tại một túi Càn Khôn, bên trong còn có hai thanh bảo kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra sử dụng.

Đợi một lát mình ném kiếm đi, khiến cho người mặt quỷ này lơi là cảnh giác, cho dù có để lộ trên người mình có dị bảo, cũng phải dùng ra tay bất ngờ, trong chớp mắt dùng kiếm thế mạnh nhất tấn công người mặt quỷ này, sau đó cứu Lăng Tiêu Vũ.

Nghĩ tới đây, Tô Bằng chậm rãi tháo kiếm trên người mình xuống, sau đó đưa tay, tùy ý thả Vô Phong kiếm rơi xuống đất, sau đó đi đến trước mặt người mặt quỷ.

Tô Bằng chậm rãi đi đến khoảng chừng sáu mét trước người mặt quỷ, dừng lại, nhìn người mặt quỷ kia, nói:

"Thế nào, ngươi hài lòng rồi chứ?"

“Rất tốt... Có điều ta không ngờ, ngươi thật sự nghe lời như vậy, không ngờ quả thật vứt bảo kiếm lại."

Người mặt quỷ nói, hắn chậm rãi thả tay ra, thân thể của Lăng Tiêu Vũ chậm rãi rơi xuống, cuối cùng đong đưa cách mặt đất hai ba thước, mới dừng lại.

Tô Bằng im lặng hồi lâu, nhìn người mặt quỷ, đột nhiên, hắn cũng mở miệng, nói:

"Ta cũng không ngờ rằng, đường đường trưởng lão phái Hằng Sơn, cũng làm chuyện bắt cóc nữ tử như vậy."

Người mặt quỷ nghe thế, lập tức trầm mặc, sau đó, hắn dùng tay chậm rĩa tháo mặt nạ quỷ trên mặt mình xuống, bên dưới mặt nạ, chính là Ngô trưởng lão phái Hằng Sơn mà Tô Bằng đã từng gặp trong đại tế của phụ thân thành chủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận