Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Mang theo tâm tình lộ rõ thoải mái, gìn giữ thần thái trước sau như một, Tô Bằng đi ra khỏi phòng mình.

Vừa mới ra khỏi phòng, Tô Bằng nhìn thấy, Tôn Thế Giai xồng xộc đi tới, sắc mặt hắn bây giờ vẫn còn chút đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ ngầu, dường như cả đêm qua không ngủ.

Tô Bằng mỉm cười lên tiếng chào hỏi hắn, nói:

“Sao vậy, ngươi ngày hôm qua ngủ không ngon sao?”

“Đúng vậy, ngày hôm qua không phải gặp được Tô ca sao? Tối qua bụng ta làm ầm ĩ cả đêm, đi muốn rụng rời luôn, cả đêm có ngủ được miếng nào đâu.”

Tôn Thế Giai nghe thế, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói với Tô Bằng.

“Ừm, cẩn thận cơ thể mình chút, đừng làm việc quá mệt.”

Tô Bằng gật đầu, nói với Tôn Thế Giai, Tôn Thế Giai khẽ gật đầu, nói:

“Tô ca, ngươi chuẩn bị ra ngoài sao?”

“Phải, hôm nay có chút việc, muốn ra ngoài một chút, ta đi tìm Thời bộ trưởng giao nhẫn.”

Nhẹ gật đầu, Tô Bằng nói với Tôn Thế Giai.

Nhưng mà không ngờ, nghe nói như thế, sắc mặt của Tôn Thế Giai đột nhiên thoáng chốc thay đổi, nói:

“Ai da, Tô ca, ta lại bị tiêu chảy rồi, ta về phòng trước đây.”

“Đi đi.”

Tô Bằng khẽ gật đầu, lại có chút tò mò, Tôn Thế Giai nghĩ tới cái gì mà lại hoảng hốt lo sợ như vậy.

Có điều, Tô Bằng cũng không có để ý lắm, trước tiên đi đến văn phòng của Thời Thiên Quân.

Xem thời gian, Tô Bằng phát hiện giờ là sáu rưỡi sáng, trong lòng nghĩ bây giờ đi tìm Thời Thiên Quân bỏ đi, dường như có chút dễ khiến người khác chú ý, bèn đi đến phòng nghỉ trước, dự định ngồi đợi mười mấy phút, sau đó mới đi.

Nghỉ ngơi được hai mươi mấy phút, đến bảy giờ, Tô Bằng thấy có người đi vào văn phòng Thời Thiên Quân nộp lại nhẫn trò chơi, mình mới đi vào bên trong.


Sau khi vào trong văn phòng Thời Thiên Quân, Tô Bằng đột nhiên phát hiện, Lôi Minh cũng ở trong phòng làm việc, hắn còn mang theo kính râm, không nhìn ra được sắc mặt thế nào.

“Người này, ngược lại là một nhân vật nguy hiểm, một khi kế hoạch của hắn gặp cản trở, hắn sẽ không sợ mà giết người.”

Tô Bằng thông qua video theo dõi hôm qua, đã có chút hiểu biết với Lôi Minh, trong lòng mình, đem người này liệt vào trong danh sách những nhân vật nguy hiểm.

“Tô Bằng, ngươi cũng tới nộp nhẫn trò chơi sao?”

Nhìn thấy Tô Bằng, Thời Thiên Quân hỏi.

“Ừm.”

Tô Bằng gật đầu, tiến lên, đặt nhẫn trò chơi xuống mặt bàn.

“Được, ta ghi tên, ngươi có thể rời khỏi công ty.”

Thời Thiên Quân gật đầu, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng đáp một tiếng, lúc chuẩn bị đi, còn xoay người mỉm cười với Lôi Minh, sau đó rời khỏi văn phòng của Thời Thiên Quân.

Ra khỏi văn phòng Thời Thiên Quân, tay Tô Bằng đặt vào trong túi quần áo mình, trong túi hắn, là một chiếc nhẫn trò chơi, đang được Tô Bằng vuốt ve.

Vừa rồi chiếc nhẫn giao nộp lại, cũng không phải là nhẫn trò chơi của bản thân Tô Bằng.

Trò chơi này nếu như máy chủ thật sự cũng không phải khoang trò chơi mình đã trông thấy kia, như vậy phương thức khởi động trò chơi, đáng để suy nghĩ rồi.

Tô Bằng lo lắng chính là, chiếc nhẫn trò chơi này, là một đạo cụ mấu chốt giống như máy chủ trò chơi sao, nếu như không có nhẫn, có xuất hiện chuyện trò chơi không thể đăng nhập khởi động hay không.

May mà, trong tay Tô Bằng còn có một chiếc nhẫn trò chơi khác... Trong di vật của Tiếu Lâm, cũng có một chiếc nhẫn như vậy...

Mặc dù Tô Bằng không biết Tiếu Lâm làm sao đem chiếc nhẫn này ra ngoài công ty, nhưng không có gì trở ngại hắn dùng chiếc nhẫn này để treo đầu dê bán thịt chó.

Ra khỏi văn phòng Thời Thiên Quân, Tô Bằng đột nhiên nghĩ, Tôn Thế Giai vừa rồi tại sao sắc mặt thay đổi lớn như vậy.

“Hắn không phải là xem nhẹ chiếc nhẫn trò chơi đấy chứ?”


Trong lòng Tô Bằng, đột nhiên sinh ra ý nghĩ này.

Nghĩ tới đây, Tô Bằng lại cảm thấy cực kỳ có thể, Tôn Thế Giai sau khi nghe nói mình muốn giao nộp lại nhẫn trò chơi, mới xuất hiện phản ứng này, lúc ấy mấu chốt mình trò chuyện, quả thật chính là chuyện chiếc nhẫn trò chơi.

Khả năng rất lớn, chính là Tôn Thế Giai cùng Lôi Minh xem thường chiếc nhẫn trò chơi này.

Hoặc là, Lôi Minh cố ý bỏ sót điểm này?

“Bản thân Lôi Minh rất có thể cũng có hai chiếc nhẫn... Hôm qua, hắn đã đánh ngất một đồng nghiệp tổ Ám Kiêu, người kia, có lẽ còn ở trong phòng log in tổ người mới, nhưng nhẫn trò chơi của hắn, rất có thể đã nằm trong tay Lôi Minh, hắn hoàn toàn có thể đem chiếc nhẫn này giao nộp lại cho Thời Thiên Quân, sau đó mang nhẫn của mình ra khỏi công ty....”

“Nhưng mà Tôn Thế Giai thì thảm rồi, đồng bọn công ty xử lý rác, có lẽ không phải người hắn quen biết, hắn cũng không có nhẫn trò chơi dự phòng để nộp lại, mà phòng log in tổ người mới, còn có một đồng nghiệp tận mắt thấy gương mặt hắn bị trói lại, nhưng hắn đã không còn đường lui... Nhưng lại không dám bây giờ trở mặt với Lôi Minh, như vậy hắn sẽ càng chết nhanh hơn.”

“Tôn Thế Giai sao lại ngốc đến thế? Hắn bị Lôi Minh đùa giỡn rồi? Hay là hắn cũng có đường rút cho riêng mình?”

Trong lòng Tô Bằng, không ngừng suy nghĩ.

Có điều, những chuyện này, có thể tạm thời từ từ nói tiếp, nhiệm vụ quan trọng của mình, là rời khỏi công ty.

Hít một hơi thật sâu, sau khi Tô Bằng đi đến thang máy chuyên dụng của công ty, vào trong thang máy, quẹt thẻ thân phận của mình, ấn vào vị trí tầng 7.

Rất nhanh, thang máy đến tầng 7, Tô Bằng ra khỏi thang máy, là văn phòng nội bộ của Thiên Nhất.

Ra khỏi thang máy, Tô Bằng lặng lặng nhìn đám bảo vệ da trắng thân thể cơ bắp đặc biệt cao to bên ngoài cửa công ty kia, bản thân dựa theo bước đi của mình, không nhanh không chậm từ từ đi đến cửa thủy tinh chống đạn của công ty, sau đó dùng thẻ công tác quẹt mở cửa thủy tinh chống đạn.

Sau đó, Tô Bằng lần nữa tìm kiếm thang máy dùng chung bình thường, bản thân từ trong thang máy, đi xuống tầng một.

Sau khi ra khỏi Thiên Bằng Vật Nghiệp, Tô Bằng dõi mắt nhìn mặt trời vẫn chưa nhô lên cao, trong lòng liền có cảm giác thông thoáng thoải mái.

“Cảm giác này... được lắm, rốt cuộc tự do rồi!”

Tô Bằng hết sức hưởng thụ loại cảm giác này, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

“Có điều, vẫn còn chưa xác định, máy chủ trò chơi đến được tay mình không, bây giờ quan trọng nhất, là tìm được máy chủ trò chơi thật sự.”


Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, đầu tiên hắn bấm nút chặn tín hiệu phát sóng điện thoại công ty của mình, sau đó ném vào trong thùng rác bên cạnh, lại bắt một chiếc xe taxi, đưa địa chỉ ngoại ô phía bắc thành phố Trung Hải cho tài xế, để tài xế chở mình đến nơi đó.

Taxi chạy được gần nửa tiếng đồng hồ, Tô Bằng mới đi đến nơi mình muốn tìm.

Nơi này, là khu mở mạng kỹ thuật tân tiến của thành phố Trung Hải. Xem như một nửa khu công nghiệp, một nửa địa phương,, đều là các nhà xưởng kỹ thuật tân tiến.

Bước xuống khỏi taxi, Tô Bằng trả tiền taxi gần năm mươi đồng

Sau đó, Tô Bằng lại đợi một lúc ở trên đường, bắt một chiếc taxi khác, lại đi hơn mười phút, mới đến được nơi mình muốn tìm.

Nơi này, là một kho hàng to lớn, gần đó, đều là một vài kho hàng chứa nguyên liệu công nghiệp, Tô Bằng bảo taxi dừng ở đây, tự mình đi vào khu vực này.

Đi được một hồi, Tô Bằng rốt cuộc tìm được nhà kho kia.

Trong nhà kho kia, một chiếc xe rác kiểu dáng không nhỏ, đang lặng lẽ đỗ bên trong.

“Chính là ngươi rồi!”

Tô Bằng nhìn thấy chiếc xe rác này, cho dù là hắn, trong lòng xưa nay luôn bình tĩnh cũng không nhịn được có chút kích động.

...

Vào khoảng mười hai giờ trưa, Tô Bằng lái xe rác, đi đến một vị trí phía bắc ngoại ô thành phố, một nhà xưởng nhỏ độc lập không người sử dụng.

Sau khi Tô Bằng đến nơi này, gọi một cú điện thoại, bên trong nhà xưởng, một người đội mũ lưỡi trai bước ra ngoài.

Hắn đi đến dưới xe, gõ cửa xe, Tô Bằng nhảy xuống, cười nói với hắn:

“Đã lâu không gặp, thẩm mỹ trang phục của ngươi vẫn chưa được nâng cao sao.”

“Không có giống ngươi, mặc đồ những mấy ngàn lại đi lái xe rác, thật sự là xe rác.”

Nam nhân đội mũ lưỡi trai kia phản bác, sau đó ném một chùm chìa khóa qua, nói:

“Đây là chìa khóa nhà xưởng, trong này xem như là nhà xưởng mới, có điều bởi vì giá cả nguyên vật liệu tăng lên, chủ xưởng không làm được gì, công nhân đều xa thải, bây giờ hoang phế một nửa rồi, tạm thời do ta trông coi, xem tình hình trong vòng nửa năm cũng không có ai đến đây, có chuyện gì thì xử lý ở đây đi, đây là chìa khóa nhà xưởng.”

Nói xong, hắn lại lấy ra một chùm chìa khó tương đối nhỏ, đưa cho Tô Bằng, nói:

“Đây là chìa khóa xe ngươi cần, tài liệu liên quan ta để để trong xe, đến lúc đó đừng quên trả xe.”


“Biết rồi.”

Tô Bằng nhận lấy hai chùm chìa khóa kia, sau đó ném ra một tấm thẻ ngân hàng nói:

“Bên trong là mười lăm vạn, mật mã sáu số 0.”

Nam nhân đội mũ lưỡi trai kia, khẽ gật đầu, ước chừng thẻ ngân hàng, xoay người đi đến trước chiếc Passat đỗ trước cửa nhà xưởng, mở cửa lên xe bỏ đi.

Đưa mắt nhìn chiếc Passat kia đi rồi, trong lòng Tô Bằng dần dần yên tâm, người này là bạn bè quen biết trong “công việc”trước kia của mình, cũng chính là “nhân mạch”của mình, bình thường thay người khác xử lý một vài chuyện trên trời dưới đất, cũng là người hàng năm nhận được trên một hai trăm vạn, người này ngoại trừ xử lý mọi chuyện rất đắc lực, còn có một điểm khác, chính là cực kỳ nghiêm túc, đáng để tin tưởng.

Tô Bằng dùng chìa khóa mở cửa phân xưởng nhỏ này, lái xe rác vào bên trong.

...

Trên mặt đất nhà xưởng nhỏ, đều là rác, Tô Bằng mặc trang phục công nhân bảo vệ môi trường màu vàng khè, đầu đầy mồ hôi xử lý những thứ rác này.

Lựa chọn những thứ mình cần, cũng không phải một việc thoải mái, Tô Bằng cũng không dám để cho người khác giúp, chỉ có thể tự mình tốn công thu dọn.

Có điều cũng may, xe rác này, phần lớn là rác văn phòng, không có buồn nôn như thế, phân loại hơn tiếng đồng hồ, Tô Bằng rốt cuộc tìm được thứ mình mong muốn.

Bốn viên cầu bọt biển màu đen, có đường kính ba mươi lăm centimet, đã được Tô Bằng lựa ra.

“Cái này... Không phải là chất dẻo xốp mực độ an toàn phòng cháy rất cao do cục phòng cháy chữa cháy Mỹ nghiên cứu phát minh ra, có thể vào lúc hoả hoạn, cứu một vài tài sản có giá trị quan trọng đó sao? Bình thường là hình dáng chiếc đĩa, ở trên đĩa đặt thứ muốn bảo vệ, sau đó đè xuống khởi động chốt khóa, trong vòng ba giây sẽ giản nỡ thành một quả cầu dẻo xốp màu đen, quả cầu nhựa này có thể chế tạo sản phẩm thủy tinh đặc ruột từ trên độ cao hơn chín mươi mét vẫn có thể giữ nguyên vẹn... Kênh discovery còn phát sóng một kỳ trong tài liệu công trình vượt bậc.

Tô Bằng nhìn năm quả cầu trước mắt, trong lòng thầm nghĩ.

“Thứ này ở trong nước vẫn không mua được, Lôi Minh này cũng là kẻ tầm thường, không ngờ tìm được thứ này, còn khóa những video kia, trình độ khoa học kỹ thuật trong hành động của hắn cũng không thấp...”

Trong lòng Tô Bằng nghĩ như vậy, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng người thắng cuối cùng vẫn là mình.

“Xem như làm một bộ đồ cưới cho ta đi.”

Nghĩ tới đây, Tô Bằng khẽ cười, bắt đầu tìm kiếm dao rọc những plastic bọt biển cường độ cao này.

Lại trải qua cố gắng tiếng đồng hồ, Tô Bằng rốt cuộc, lấy ra được năm cái máy chủ trong năm quả cầu chất dẻo xốp màu đen.

Chỉ thấy, năm cái máy chủ trò chơi dài cỡ khoảng hai mươi centimet, rộng mười centimet, giống như bánh mì nướng cháy đen xuất hiện ở trước mặt Tô Bằng.

Tô Bằng quan sát nửa ngày, đột nhiên mở miệng hét:

“Cái gì máy chủ trò chơi, thứ này, không phải là cái gối màu đen thôi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận