Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chỉ nghe mấy người giang hồ ở bàn đó đang hăng say đàm luận, nói về tin đang nổi nhất trong chốn giang hồ gần đây.

“Thật không nghĩ tới, Đại thống lĩnh của hắc thủy quân quận Giang Ninh đã phát hiện bị người giết chết, hiện trường cũng không thiếu thi thể của mấy người giang hồ, hình như là giang hồ sống mái với nhau."

Một tên hán tử khoảng ba mươi tuổi mặc võ giả màu xám nói.

“Ôi chao, cái này ngươi chưa biết rõ rồi, có nghe nói tin tức trong giang hồ không? Đoạn thời gian trước, trang chủ Cổ Kiếm của Cổ Kiếm Sơn Trang bị người lật ra nội tình, người này ra vẻ đạo mạo, không ngờ sau lưng lại buôn bán con người, không chỉ như thế còn tổ chức trận yến huyết tàn nhẫn, hành hạ dân thường đến chết, lại bị hiệp sĩ Triệu Thu mới nổi danh ở quận Giang Ninh phát hiện, triệu tập hảo hán giang hồ, san bằng Cổ Kiếm Sơn Trang, trong đó có một thiếu hiệp mới lên tên là Tô Bằng, đã chặt đầu Cổ Kiếm kia, cái này đã nghe nói rồi chứ?"

Một tên nam nhân hình dáng có chút phúc hậu, mặc một thân bào phục rộng thùng thình giống như bên trong cất dấu không ít thứ ngồi cùng bàn nói với hắn.

“Đương nhiên là đã nghe nói rồi, sao, có liên quan gì sao?"

"Đương nhiên là có, ta nghe nói, Lô Khiếu Thiên thống lĩnh hắc thủy quân quận Giang Ninh kia, chính là người được Cổ Kiếm mời tham gia yến huyết, mà còn Triệu Thu của quận Giang Ninh, từ trong Cổ Kiếm Sơn Trang tìm ra manh mối, mời giang hồ đồng đạo họp mặt, đem Lô Khiếu Thiên kia hẹn ra ngoài, muốn hỏi rõ, lại không nghĩ rằng Lô Khiếu Thiên kia đột nhiên thi triển thủ đoạn độc ác, giết không ít người, nhưng cuối cùng vẫn là bị Triệu Thu giết chết."

Người hơi béo này rung đùi đắc ý nói, giống như rất hài lòng kiến thức uyên bác của mình.

“Ồ? Thật sự có chuyện này sao? Triệu Thu kia quả thật là sống không nổi rồi, bản thân hắn không phải là người quận Giang Ninh sao? Thành chủ quận Giang Nhin có thể bỏ qua cho việc hắn giết trợ thủ đắc lực của mình sao?"

Ngồi cùng bàn với bọn họ, một tên mặt có chút phát tím, tay chân kềnh càng hỏi.


“Tất nhiên không biết, ta nghe được tin này là do song kiếm Linh Trùng nổi danh trên giang hồ kể cho, nghe nói hắn cũng cùng Triệu Thu cùng nhau đối chiến Lô Khiếu Thiên này, hơn nữa may mắn còn sống sót... Người của hắc thủy quân tại Giang Ninh Quận ngay lúc đó đều đang lùng bắt Triệu Thu, chẳng qua là người này cũng đã nửa tháng không thấy bóng dáng, có thể là đã trốn đi xa rồi."

“Thật sự là hảo hán, chính là tấm gương của những người giang hồ chúng ta mà."

“Đúng vậy đó, ta đợi ngày sau cũng nhất định phải làm ra một số chuyện kinh thiên động địa, để cho người trong giang hồ nhớ kỹ tên bốn người Tô Dương chúng ta mới được."

Tô Bằng nghe bốn người này nói chuyện, ý trong đó là Triệu Thu kia hình như chưa có mang chuyện người bí ẩn giết Lô Khiếu Thiên là mình nói ra, mà là bản thân gánh luôn?

Có điều sau đó Tô Bằng liền đã hiểu ra, sau khi trải qua chuyện đêm đó, Triệu Thu chỉ thời gian một ngày để vào trò chơi, còn lúc sau theo lời của Lưu Phong nói, công ty đã bị người trong quân đội canh giữ, mà còn bọn người Lý Mục có liên hệ với Triệu Thu đã xảy ra chuyện.

Bây giờ Triệu Thu, hoặc là ở trong căn cứ quân sự mà Lưu Phong nói kia, hoặc là, cho dù không ở công ty nhưng lại tìm không được máy chủ nên không có cách nào để đăng nhập vào trò chơi.

Về phần mấy lời đồn đãi giang hồ này, có thể là nghe nhầm đồn bậy truyền đến bây giờ đã có chút sai lệch.

“Có điều cũng tốt, Triệu Thu gánh chuyện này, hắc thủy quân tạm thời lục soát không đến người mình, có thể yên tâm một chút."

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.

Bốn người bên kia vẫn còn đang lớn tiếng uống rượu nói chuyện với nhau. Chỉ là rượu giống như không đủ, một người trong đó quát to một tiếng:


“Tiểu nhị thêm một vò Lão Tửu lại đây!"

Tiểu nhị đã cho ngựa ăn trở về, nghe mấy người giang hồ này kêu lên như thế. Không khỏi cười tiến lên phía trước nói:

“Mấy vị khách quan, rượu trong điếm tuy rằng còn nhưng mấy ngài tốt nhất là đừng uống nữa."

Nam nhân mặc võ giả màu đen kia nghe xong, lập tức giận dữ nói:

“Thế nào? Sợ chúng ta không đủ tiền uống rượu sao?"

"Không phải là vậy ạ, chẳng qua là khách quan không biết, Lão Tửu trong điếm này của chúng ta tác dụng chậm, các ngươi hôm nay uống nhiều quá, ngày mai sợ là dậy sớm không nổi, như vậy sẽ không có cách nào lên đường được."

Tiểu nhị bồi cười nói.

"Cái này thì có gì phải lo, cùng lắm thì chúng ta đi muộn nửa ngày, có sao đâu?"

Người hơi mập kia cũng nhìn về phía tiểu nhị hỏi hắn.


“Khách quan có chỗ không biết, chúng ta đây là nơi tiếp giáp giữa Tô Cống, khách điếm này của chúng ta là nhà cuối cùng ở bên phía Tô Châu, tiếp tục đi đến Cống Châu sẽ không có khách điếm nào nữa, nếu canh tư không khởi hành thì đến lúc đêm sẽ phải đi ngang qua thôn hoang vắng kia, tìm không được khách điếm khác, như vậy thì lớn chuyện rồi."

Nói xong, tiểu nhị tiến lên phía trước đi sát vào một bước, giống như đang nói chuyện bí mật gì đó, hơi chút hạ giọng nói:

“Chư vị không biết sao? Cống Châu bên kia đi hơn một trăm dặm đường, vốn có mấy thôn lớn, chỉ là mấy năm trước ở nơi đó có ôn dịch, mọi người chết hết, tạo thành Tử thôn Quỷ Vực, có khách thương nửa đêm đi vào đó, vốn định ở trong thôn hoang phế này dừng chân lại không nghĩ rằng ngày hôm sau đã phải chết ở chỗ đó!"

"Lúc đó truyền lên lời đồn, bởi vì ôn dịch nơi đó hồn ma các thôn dân bị chết oan chiếm lấy, nếu không phải là đi đến đó vào ban ngày mà là đi vào ban đêm thì không phải là chết cũng điên điên khùng khùng, sẽ bị hồn ma đoạt mệnh đó!"

Con mắt của tiểu nhị quay tít, nói sinh động như thật, kể lại cho mấy giang hồ hiệp khách kia nghe.

Nghe xong tiểu nhị nói như vậy, mấy người giang hồ kia nhìn nhau một chút.

Thế giới này, thế giới loài người cùng với hồ tiên, quỷ quái... vách ngăn tồn tại cũng không rõ ràng lắm, cho nên người của thế giới này đối với mấy cái truyền thuyết kiểu vậy vẫn rất để ý.

“Có lẽ có gì đó không sạch đi, chẳng qua người bình thường khí huyết không thịnh, gánh không được âm hồn quỷ quái, chúng ta đều là người tập võ, dương khí tràn đầy, những thứ quỷ quái kia làm sao dám tìm tới chúng ta?"

Trầm mặc sau một lúc lâu, nam nhân hơi mập kia nói.

“Đúng thế, ta thấy thay vì sợ lệ quỷ, không bằng sợ mấy tên cường đạo cướp đường kia, có lẽ những khách thương kia là bị cường đạo giết chết cũng không chừng."

Hán tử mặt tím kia cũng nói.


Tiểu nhị nghe xong, cũng ha ha cười làm lành, chẳng qua là một bàn người này cũng không hề gọi thêm rượu nữa.

Tô Bằng ở một bên nghe xong, trong lòng âm thầm ghi nhớ, thế giới này cùng với thế giới thực tế không quá giống nhau, đã có cương thi hồ tinh, thì chưa chắc đã không có quỷ quái chân chính.

Vào lúc này, ba người ngồi một bàn khác, người cầm đầu một trong số đó đứng lên, đi tới bàn của bốn người giang hồ kia, chắp tay thi lễ, sau đó nói với bốn người giang hồ này:

“Chư vị đại hiệp, ta chính là khách thương từ Tô Châu, dẫn theo một xe ngựa hàng hóa đi Cống Châu buôn bán, lại là lần đầu tiên nghe nói về chuyện ma quái ở thôn hoang vắng phía trước... Tại hạ cũng cảm thấy có thể là có cường đạo giả thành ma quỷ đánh cướp, trong lòng có chút bất an, thấy mấy vị đây đều là nhân vật có võ nghệ cao cường, ta có một yêu cầu quá đáng, có thể mời mấy vị hộ tống thương đội của chúng ta đi qua đoạn đường phía trước này được hay không? Đương nhiên tại hạ nhất định sẽ có hậu đãi."

Mấy người võ lâm kia nghe xong, nhìn xem lẫn nhau, bọn họ cũng không phải là người quá hào phóng, tất nhiên sẽ không bỏ qua mấy chuyện có thể kiếm lợi nhuận như này, hơn nữa dù sao bọn họ cũng phải đi đường này.

Nam nhân hơi béo kia, tựa hồ là người dẫn đầu những người này, hắn đứng lên chắp tay, nói:

"Việc này bọn ta cũng đồng ý, như vậy ngày mai hẹn cùng vị lão bản này cùng nhau dậy sớm đi phủ thành Cống Châu vậy."

“Như vậy xin đa tạ."

Người này chắp tay, còn nói thêm vài câu rồi liền trở về bàn của mình bên kia.

“Bằng hữu bên kia có phải cũng muốn kết bạn đi cùng không?"

Thấy vị lão bản kia trở về, người hơi béo đó nhìn về phía Tô Bằng bên này, hỏi Tô Bằng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận