Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

“Ta cảm thấy, chúng ta nên tìm một chỗ, tránh né trước đã, sau đó đợi hai bang hội kia, phân thắng bại rồi hãy nói.”

Hắc Diện Môn Thần Lô Thành, lại mở miệng nói lần nữa.

Chỉ là lần này, hắn nói ngược lại có chút phù hợp tâm ý của mọi người.

“Đúng thế, hiện tại xem ra, người của hội Tòng Cổ và hội Thiên Song đánh nhau trước, ngược lại tiện nghi cho chúng ta, chỉ là người hai bang hội kia cũng không phải kẻ ngốc, biết đánh người của mình đến tàn phế rồi, cuối cùng cũng sẽ bị chúng ta chúng ta chiếm được tiện nghi.”

“Nếu như chúng ta ở ngoài chỗ sáng, nói không chừng sẽ kích thích hai bang hội này cùng nhau tấn công chúng ta, cho nên không bằng tìm một nơi ẩn nấp trước đã.”

Tần bà bà bổ sung nói.

Xem ra, đây giống như là kết quả hai người cùng nhau bàn bạc.

“Cũng đúng, nhưng chúng ta đi đâu mới được đây?”

Đường Huyền Chi nghe thế, khẽ gật đầu, hỏi hai người.

“Chi bằng chúng ta trước tiên đi đến khu vực màu đỏ một canh giờ cuối cùng mới yêu cầu tụ tập, như thế nào?”

Liễu Không đột nhiên mở miệng, nói với mọi người.

“Khu vực màu đỏ?”

Nghe thấy những lời này, Đường Huyền Chi thoáng nhíu mày.

“Đúng vậy, dù sao nơi đó, một canh giờ cuối cùng, cũng phải đi đến, chúng ta sao không đến sớm hơn một lúc chứ, như vậy cũng coi như quen thuộc một chút với nơi này.”

“Hơn nữa, hai bang hội khác, chưa chắc sẽ nghĩ đến chúng ta đến đó trước một bước... Nếu như chỉ là người một phía đến, nhân số chúng ta chiếm ưu thế, hơn nữa dùng khoẻ đối phó mệt mỏi, có lẽ sẽ thắng, nếu như đối phương thông minh, sẽ không một mình đối mặt với chúng ta, còn nếu như hai bang hội kia cùng nhau tìm đến nơi đó, vậy thì đánh một trận hỗn chiến, dù sao cuối cùng cũng phải đánh một trận như vậy, hội Tòng Cổ và hội Thiên Song đã đánh nhau dữ dội thế rồi, chắc chắn sẽ không bắt tay lần nữa.”

Liễu Không nghiêm túc nói với mọi người.

“Dường như cũng có lý.”

Đường Huyền Chi nghe thế, lông mày mới hơi thả lỏng.

Tô Bằng nghe thế, cảm thấy sách lược này xem như rất quy củ, cũng không thể xem là thượng sách tốt nhất, trái lại cũng không có sơ hở đặc biệt.

Chỉ là, trong mơ hồ, Tô Bằng cảm thấy có chút nghi hoặc.

Nghi hoặc kia, loáng thoáng xuất hiện ở trên người Liễu Không, trên người hắn, khiến Tô Bằng cảm giác thấy một luồng ác ý nhàn nhạt.

Trên người Tô Bằng mang theo ngọc bội có thể cảm nhận ác ý, gần đây cũng quen thuộc một chút.

Miếng ngọc bội này, đễ dàng cảm nhận được ác ý nhất, chính là tấn công trực tiếp, nếu xung quanh có người muốn tấn công mình, ngọc bội có thể ngay lập tức nhắc nhở bản thân.

Nhưng nếu như là âm mưu toan tính, ngọc bội kia cảm giác cũng không mấy rõ ràng. Dù sao đây cũng không phải là thần khí có ý thức, mà giống như là vật trang trí có thể cảm nhận được sóng điện não mà thôi.

Cho nên, Tô Bằng chỉ có thể từ trên người Liễu Không cảm nhận được một tia ác ý nhàn nhạt, suy nghĩ đến mấy ngày trước hắn và Phương Kinh Minh bí mật âm mưu với nhau, Tô Bằng cho rằng Liễu Không đang nghĩ sau khi huyết đấu kết thúc, sẽ ra tay với mình.

“Mấy huynh đệ chúng ta cũng không có thắc mắc, đi đâu cũng được, bớt chạy loạn khắp nơi!”

'Đại ca' hắc y nhân kia cũng gật đầu đồng ý đề nghị của Liễu Không.

“Nếu như mọi người không có ý kiến khác, chúng ta đi đến khu vực màu đỏ quyết đấu cuối cùng đi. Ở đó lấy khỏe mạnh đối phó mệt mỏi, chờ đợi người của hai bang hội còn lại.”

Đường Huyền Chi gật đầu, nói với mọi người.

...

Bọn người Tô Bằng thi triển khinh công, mười mấy phút, đã đi đến khu vực màu đỏ quyết đấu cuối cùng.

Chỉ thấy, nơi này không ngờ lại là một khu mỏ rất lớn, trên núi không có vật gì, không có một ngọn cỏ.

“Khu vực màu đỏ này, có lẽ ở trong khu mỏ này...”

Đường Huyền Chi nhìn bên dưới khu mỏ này, lối vào khu mỏ này so với những khu mỏ khác đều cao hơn nhiều.

“Đúng là như thế, nhìn ký hiệu bên trong.”

Một người trong huynh đệ Bao thị, chỉ vào lối vào khu mỏ, quả nhiên có một ký hiệu trên bản đồ khu vực màu đỏ.

“Nếu đã như vậy... chúng ta vào trong thử xem.”

Hắc Diện Môn Thần nói.

Tô Bằng và đám người hắc y nhân, cũng không có ý kiến gì, mọi người thử thăm dò, đi vào trong khu mỏ này.

Sau khi vào trong khu mỏ này, bọn người Tô Bằng phát hiện, hai bên quặng mỏ, đuốc và đèn dầu đều được thay mới, bèn cầm lấy vài ngọn đuốc dùng hỏa chiết đốt lửa, giơ cao tiến vào trong quặng mỏ.

Quặng mỏ này, địa hình cũng không hết sức phức tạp, bọn người Tô Bằng sau khi đi vào, rất ít lối rẽ, đi được mười mấy phút, đi đến địa phương trung tâm nhất.

“Phía trước dường như có một nơi giống như đại sảnh.”

Nương theo ánh sáng của ngọn đuốc, ngườibị thương trong huynh đệ Bao thị kia, nói với mọi người.

Tô Bằng cũng nương theo ánh lửa nhìn vào bên trong, quả nhiên, nơi này có lẽ là đường hầm tự nhiên, thoáng cái đã trở nên thoáng đãng không ít.

“Suỵt... Các ngươi nghe, phía trước hình như có tiếng hít thở mơ hồ.”

Liễu Không đi ở phía trước, đột nhiên dừng chân, nói với người phía sau.

Bọn người Tô Bằng nghe thế, đều dừng chân, nín thở im lặng, quả nhiên, nghe thấy trong hầm mỏ này, hình như có tiếng người hô hấp.

Nghe ngóng một hồi, Tô Bằng thấp giọng nói:

“Người phía trước kia, không phải bị thương, chính là căn bản không che giấu hơi thở của mình... Nếu như không có bị thương, âm thanh trước đó của chúng ta, hắn hoàn toàn có lẽ đã phát hiện ra, sẽ không giống như hiện tại, bại lộ bản thân.”

“Có thể là cạm bẫy nào hay không, chờ chúng ta mắc câu?”

Hắc Diện Môn Thần hỏi.

Đường Huyền Chi lắc đầu, nói:

“Chúng ta tới nơi này, mấy người bang hội khác sẽ không biết, khả năng đối phương mai phục ở trong này không lớn, nếu như mai phục, sẽ không lộ ra hơi thở, đợi sau khi chúng ta đi vào mới bắt đầu tấn công, không phải càng tốt hơn sao? Không cần phải uổng công vô ích như vậy.”

“Ném một ngọn đuốc vào trong trước đi, xem thử tình hình như thế nào, suy nghĩ có nên đi vào hay không.”

Tô Bằng nói, Đường Huyền Chi gật đầu, nói:

“Như thế cũng được.”

Người không bị thương trong huynh đệ Bao thị cầm đuốc, tiến lên một bước, ném cây đuốc cầm trên tay vào bên trong.

Ngọn đuốc này, trút đầy nội lực, bay ra rất xa, rơi xuống địa phương gần kề trung tâm hầm mỏ.

“Quả nhiên có người!”

Bọn người Tô Bằng nhìn thấy, xung quanh điểm rơi của ngọn đuốc, có ba người, tư thế kỳ lạ nằm trên mặt đất, không biết sống chết.

“Dường như là người hội Tòng Cổ! Ta nhận ra quần áo của người kia, là một trong những người đuổi giết Phương Kinh Minh!”

Nhìn thấy quần áo một người nằm trên mặt đất, Liễu Không đột nhiên thấp giọng kinh hô nói.

“Người truy đuổi Phương Kinh Minh? Bọn họ chết rồi... vậy Phương Kinh Minh thì sao? Chẳng lẽ ba người này đều bị hắn giết sao?”

Nghe thấy lời này, Đường Huyền Chi nhíu mày nói.

“Nhìn kìa! Ta nhìn thấy người đang thở ở trong đó rồi! Người nằm trong kia, hình như là Phương Kinh Minh!”

Người không bị thương trong huynh đệ Bao thị, dùng ngón tay chỉ vào bên dưới nói.

Ánh mắt mọi người, đều ném về phía đó, quả nhiên, nhìn thấy một thân hình giống như trẻ nhỏ, đang khoanh chân ngồi bên trong.

“Dường như hắn bị thương, nghe âm thanh hơi thở, vẻ như đang trị thương.”

Người phát hiện ra hắn nói.

“Còn hơi thở là được rồi... Trên người ta có thuốc trị thương tốt nhất, chúng ta đi tiếp ứng hắn một chút.”

Đường Huyền Chi nói, đi một bước, hắn đột nhiên dừng lại, quay lại nói với mọi người sau lưng:

“Có điều, nơi này không biết như thế nào, lại khiến ta có chút cảm giác quái lạ...”

“Chi bằng một nửa người đi theo Đường huynh vào trong xem thử tình hình Phương Kinh Minh, chúng ta để lại một nửa người ở đây tiếp ứng ngươi.”

Tô Bằng nói với Đường Huyền Chi, Đường Huyền Chi gật đầu, 'đại ca' bốn hắc y nhân kia nói:

“Bốn người chúng ta cùng tiến cùng lùi.”

“Không sao, bốn vị bằng hữu này cùng ta đi vào bên trong, những người còn lại thì đợi ở bên ngoài.”

Đường Huyền Chi nói, bốn hắc y nhân kia không cự tuyệt, đi theo Đường Huyền Chi cùng nhau tiến vào bên trong.

Còn nhóm người Tô Bằng cùng Liễu Không, thì tại chờ ở bên ngoài đường hầm này.

Tô Bằng nhìn thấy, năm người Đường Huyền Chi đi đến chính giữa hầm mỏ, bên cạnh ba tử thi kia, Đường Huyền Chi đi xem xét Phương Kinh Minh. Còn bốn hắc y nhân kia, thì lại đứng bên quan sát ba cỗ thi thể còn lại.

“Sao hả?”

Tô Bằng la lớn vào bên trong.

Thế nhưng, Đường Huyền Chi tạm thời vẫn chưa trả lời, hắn đang tập trung tinh thần quan sát Phương Kinh Minh đang trị thương.

Đột nhiên, Đường Huyền Chi biến sắc, quay đầu lại hô to:

“Đừng qua đây!”

“Sao?”

Lời này của Đường Huyền Chi, khiến mọi người sửng sốt, 'đại ca' của bốn gã hắc y nhân kia cũng đồng thời hô lớn:

“Cẩn thận một chút! Bọn họ đều bị rắn cắn chết!”

“Rắn?”

Tô Bằng trong lòng run lên, đúng lúc đó, toàn bộ địa phương trong căn hầm tối tăm, đột nhiên phát ra tiếng 'xè xè'.

“Thứ gì vậy?”

Huynh đệ Bao thị hoảng sợ, ngọn đuốc trong tay Liễu Không hòa thượng, lại dùng sức ném ra, ném vào trong bóng tối.

Cây đuốc rơi xuống đất, bọn người Tô Bằng cũng nhìn thấy trong bóng tối rốt cuộc có vài thứ gì đó, chỉ là vừa thấy, lập tức khiến người khác hít một hơi lạnh, sau lưng phát run.

Chỉ thấy, bốn phía trong hầm mỏ tăm tối này, không ngờ đều là... rắn!

Đủ loại rắn độc màu sắc sặc sỡ, xanh trắng đen đỏ lấm tấm sắc sặc sỡ, còn có cả màu vàng màu bạc, phủ kín trong cả hầm mỏ, rắn độc con này quấn vào con kia, dây dưa, uốn lượn, nhung nhúc, giống như một ổ rắn biển rắn.

Những con rắn độc này quấn vào cùng nhau, thoáng chốc phủ kín cả hầm mỏ, e rằng cũng có hơn mấy chục ngàn con rắn.

Những con rắn độc này, lúc này dường như cảm ứng được điều gì đó, chậm rãi trườn vào trong hầm mỏ, nháy mắt, biển rắn này, đã bao vây chặt chẽ bọn người Đường Huyền Chi lại.

Bọn người Tô Bằng cảm thấy da đầu tê rần, những con rắn độc này, cũng không biết có bao nhiêu con, vừa rồi nấp ở nơi nào, lúc này, chiếm hết toàn bộ hầm mỏ mấy trăm mét vuông này, chỉ chừa lại một khu vực trống ở chính giữa.

Lúc này, bọn người Đường Huyền Chi, hắc y nhân, còn có Phương Kinh Minh, đang ở trong khu vực này, bị bao vây chặt chẽ.

“Rắn! Tại sao có thể có nhiều rắn như vậy?”

“Chẳng lẽ có người thả vào trong này? Nơi quyết đấu cuối cùng này, đã có người cài bẫy hay sao?”

Nhìn thấy hầm mỏ chẳng khác nào động rắn này, bọn người Tô Bằng đều cảm giác toàn thân run lên, trong lòng suy nghĩ.

Mọi người cũng không phải sợ liều mạng, nhưng đối mặt với mấy chục ngàn con rắn độc như vậy... Ngàn con rắn cắn vào người, cùng với liều mạng sống chết với người khác, cũng không phải là một loại áp lực và khủng bố.

“Tỉnh táo một chút! Các ngươi thấy, những con rắn kia, dường như cũng chỉ là bao vây chứ không tấn công, tiến vào trung tâm thì không động đậy nữa.”

Tô Bằng nhìn thấy bọn người Đường Huyền Chi bị bầy rắn vây vào bên trong, nhưng những con rắn kia dường như bị cái gì đó chặn lại, không tiếp tục bò tới.

“Đường huynh! Các ngươi không sao chứ?”

Tô Bằng hô gọi đám người Đường Huyền Chi ở bên trong.

“Làm sao tốt được hả... Có điều, trên người Phương Kinh Minh, giống như có cái gì đó khắc chế được đám rắn độc này, rắn độc cũng sẽ không xông vào bên trong cắn chúng ta, nhưng chúng ta cũng không ra ngoài được...”

Đường Huyền Chi nhìn rắn độc chung quanh nói.

Hắn khinh công mặc dù tốt, nhưng cũng không cách nào lướt qua biển rắn này, hơn nữa, bên dưới, đều là rắn độc, chỉ cần bị rắn độc vọt lên cắn trúng một cái, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Mọi người đừng hoảng hốt! Rắn độc này tuyệt đối không phải tự nhiên có ở đây... Kẻ có bản lĩnh sử dụng những con rắn độc này, khẳng định là Huyết Tuyến Xà Thương Diêu mà hội Thiên Song mời đến, nhất định là người này giở trò quỷ.”

Đường Huyền Chi bị rắn độc bao vây, lúc này vẫn giữ vững tỉnh táo, nhìn biển rắn xung quanh, hét lớn nói...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui