Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

“Tô thiếu hiệp lời lẽ sắc bén lợi hại, lòng dạ sắt đá, Thanh Âm biết rõ, có lẽ võ công của Tô thiếu hiệp nhất định cũng vô cùng tốt, Thanh Âm muốn cùng Tô thiếu hiệp thỉnh giáo một chút.”

Phạm Thanh Âm vẫn chưa hề mở miệng, đột nhiên nói.

Thanh âm của nàng, cảm giác rất là dịu dàng, thậm chí mang theo một loại cảm giác từ bi thánh khiết, nhưng lại khiến người khác cảm giác dường như có vẻ rất xa cách với mình, mang đến một loại cảm giác cách biệt.

Trong lòng Tô Bằng biết, đây nhất định là thể hiện công pháp đặc thù nào đó mà nàng tu luyện, giọng nói tươi mát như sương đêm có thể mê hoặc lòng người.

Nghe thấy nàng hỏi mình như vậy, Tô Bằng mỉm cười, nói:

“Nếu như Tô mỗ không có đoán sai, vị này chắc hẳn là Phạm Thanh Âm cô nương gần đây được người trên giang hồ xưng tụng là tiên nữ hạ phàm, quả nhiên danh bất hư truyền, xinh đẹp mỹ lệ không khác gì danh hiệu, chỉ là vị Phạm cô nương này, ngoại trừ dung mạo xinh đẹp, còn có khuynh hướng bạo lực sao? Tại sao mới đến đã muốn cùng Tô mỗ thỉnh giáo võ công? Uống trà trò chuyện không phải là rất tốt sao?”

Phạm Thanh Âm nghe thế, sắc mặt vẫn không có thay đổi, nhưng khiến Long Thiệu Dương và Thích Duy Tín ở xung quanh nghe thấy mà nhíu mày.

Bản thân Phạm Thanh Âm thì thôi, đại khái tu hành là công phu thanh tâm quả dục, loại công pháp này chỉ cần tu hành có thành tựu, tâm linh dao động sẽ trở thành sóng gió không sợ, nhưng lại hết sức nhạy cảm, mới có thể nhạy cảm nắm bắt mọi biến hóa của bản thân và kẻ địch cũng như hoàn cảnh.

Cho nên bản thân Phạm Thanh Âm tâm tình biến hóa không lớn, nhưng Long Thiệu Dương và Thích Duy Tín, một người là thâm giao với sư phụ của Phạm Thanh Âm, mặc dù vai vế cũng không cao hơn Phạm Thanh Âm, nhưng lại xem nàng như vãn bổi của mình mà quan tâm săn sóc.

Ngoài ra, còn lại là nòng cốt trong nòng cốt của Đại Không tự, cũng là nhân vật nổi tiếng trên giang hồ, Đại Không tự lại cùng Từ Hàng Tĩnh Trai đời đời giao hảo, trong lòng Thích Duy Tín cũng có phần thưởng thức truyền nhân của Từ Hàng Tĩnh Trai này, bất giác cũng có chút bảo vệ.

Lúc này lời của Tô Bằng, vẻ như thì cung kính, nhưng thực tế lại có chút trêu chọc, không giống như là lời nói của nhân vật thành danh trên giang hồ. Giống như là lời lẽ trêu đùa nữ tử của đám lưu manh đường phố, khiến người khác trong lòng nghe thấy khó chịu.

Thích Duy Tín cùng Long Thiệu Dương, đều muốn bảo vệ hình tượng của truyền nhân Từ Hàng Tĩnh Trai này, hai người đều không hẹn mà cùng tiến về phía trước một bước, giống như muốn động thủ với Tô Bằng.

“Long thúc thúc, Duy Tín sư huynh, không cần như thế.”

Phạm Thanh Âm thấy động tác của hai người này, lên tiếng nói, sau đó nhìn về phía Tô Bằng, nói:

“Tô thiếu hiệp tuổi tác không vẫn quá hai mươi bốn tuổi, đã có được thành tựu như vậy trong giang hồ, thật sự khiến Thanh Âm bội phục, nhưng không biết một thân võ nghệ của Tô thiếu hiệp học được từ đâu, do vị danh sư nào truyền dạy, mới có thể dạy dỗ được một đồ đệ như Tô thiếu hiệp?”

“Thăm dò nguồn gốc của ta?”

Tô Bằng nghe thế, không khỏi nở nụ cười, nói:

“Ha ha, thực không dám giấu diếm, sư môn của Tô mỗ quả thật cũng không thể coi là vô danh, võ công của sư phụ càng xuất thần nhập hóa, đời này nếu như ta có thể đạt được một hai phần như võ công của lão nhân gia người cũng đã đủ để hãnh diện. Chỉ là lúc xuống núi, sư tôn đã ra quy định, nếu như không phải võ nghệ của bản thân đạt được đến tiêu chuẩn quy định của sư môn, không thể báo danh hiệu của sư môn ra được, tránh làm hỏng thanh danh môn phái...”

“Tại hạ học nghệ ra ngoài, cũng đã được một khoảng thời gian, chỉ có điều nói ra thật hổ thẹn, võ nghệ của ta ở trong sư môn, vẫn chưa xem là người của môn phái, cho nên mong Phạm tiên tử thứ lỗi, lai lịch của sư môn, ta vẫn không thể nói ra được.”

Phạm Thanh Âm nghe thế, lộ ra sắc mặt như trầm tư suy nghĩ, một lát sau, ngẩng đầu nhìn Tô Bằng nói:

“Trong giang hồ, quả thật có không ít môn phái như vậy... Chỉ là, Tô thiếu hiệp, theo ta được biết, môn phái có quy tắc như vậy, bè cánh trong ma môn, dường như càng nhiều.”

“Ồ?”

Tô Bằng nghe thế, nhíu mày, nói:

“Nói như vậy, Phạm cô nương đang nghi ngờ ta là người trong ma môn?”

Phạm Thanh Âm đối với chất vấn của Tô Bằng, từ chối trả lời, chỉ nói:

“Trước, thiếu hiệp Giang Biệt Ly một trong giang hồ thập kiếm truy đuổi thánh nữ ma nôn Lãnh Sương Nguyệt, trong một thôn hoang vắng gần trăm dặm ngoài thành Lang An, gặp phải một kiếm thủ thần bí, kiếm thủ kia chẳng những đả thương Giang thiếu hiệp, càng thi triển bí thuật, khiến Lãnh Sương Nguyệt đã bị trọng thương cũng khôi phục lại.”

“Lúc đó Thanh Âm vừa vặn cũng đi qua nơi đó, cùng Giang thiếu hiệp tạm thời lui về thành Lang An...”

“Võ công của kiếm thủ thần bí, căn cứ miêu tả của Giang Biệt Ly hết sức kỳ lạ, vô cùng giống như một môn bí thuật trong ma môn, lại thêm hắn lại bảo vệ Lãnh Sương Nguyệt, Thanh Âm đoán rằng, người này có thể là thanh niên cao thủ được dạy dỗ trong một nhánh ma môn.”

“Ồ? Ý của Phạm cô nương, là nói ta chính là kiếm thủ thần bí kia sao?”

Tô Bằng nghe thế, hỏi Phạm Thanh Âm.

Lúc này, Long Thiệu Dương hừ lạnh một tiếng, bước ra nửa bước, nói với Tô Bằng:

“Kẻ tặc đả thương Biệt Ly, Phạm cô nương bèn mang hắn đến đến chỗ của ta dưỡng thương, ta từng hỏi Biệt Ly, hắn nói, nội lực của kiếm thủ thần bí kia, giống như một loại nội lực dương cương lại quỷ dị... Sau đó, thủ hạ của ta báo cáo với ta, thành Lang An bất ngờ xuất hiện một người có thể giết chết cao thủ Hắc Bạch Song Sát.”

“Đường Huyền Chi ở cùng với ngươi kia, ta biết, võ công của hắn không tồi, nhưng vẫn chưa thể làm gì được Hắc Bạch Song Sát, còn ngươi nếu cùng hắn sống sót trụ lại, như vậy khả năng rất lớn chính là ngươi đã ra tay.”

“Ngươi đã có kiếm thuật như thế, là gương mặt mới trên giang hồ, đương nhiên nghi ngờ của ngươi lớn nhất, cho dù không phải là ngươi, tình ngay lý gian, ngươi nhất định cũng có quan hệ gì đó!”

Long Thiệu Dương nhìn Tô Bằng, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe Long Thiệu Dương nói thế, mới hiểu bản thân rốt cuộc đã để lộ sơ hở ở điểm nào.

Sơ hở này bản thân không phải chưa từng nghĩ tới, chỉ là không ngờ rằng, Long Thiệu Dương và đám người Phạm Thanh Âm phản ứng nhanh nhẹn chóng vánh như thế, bản thân còn chưa rời khỏi thành Lang An, đã bị mấy người kia tìm tới.

Có điều lúc này, Tô Bằng đương nhiên chối cãi không nhận, võ công của ba người đối phương, đơn đả độc đấu bản thân có lẽ không sợ, nhưng ba người cùng tiến lên, bản thân tất nhiên không phải là đối thủ.

Nghĩ tới đây, Tô Bằng cười lạnh một tiếng, nói:

“Thế nào? Võ công giỏi cũng là lỗi sao? Các vị đều là nhân vật thành danh trong giang hồ, nhưng mà Tô mỗ xem ra, không khỏi tầm mắt vẫn hạn hẹp không đủ mở rộng, giang hồ to lớn như thế sao? Cao thủ cũng nhiều thế sao? Có thể một tên ăn mày xin cơm, một tên điên lang thang, hoặc là một lão già quét rác, đều có thể là cao thủ giang hồ ẩn danh, làm sao lại một mực chắc chắn ta là cao thủ kia? Không khỏi liên tưởng quá mức rồi.”

Nghe Tô Bằng nói vậy, Thích Duy Tín nói:

“Không phải, cao thủ trong giang hồ, nhiều năm như vậy, cũng đều có hạn, mỗi một cao thủ, đều có truyền nhân của mình, ngẫu nhiên có người kỳ ngộ, cẩn thận điều tra cũng tìm được lai lịch của truyền nhân, nhưng mà Tô thí chủ ngươi trỗi dậy không chút manh mối, thật sự khiến người khác không thể không nghi ngờ.”

Tô Bằng nghe thế, không khỏi nhìn về phía Thích Duy Tín nói:

“Vị đại sư này chẳng lẽ có bệnh tai sao? Ta vừa rồi chẳng phải đã nói, sư môn của ta trên giang hồ, cũng có thanh danh hiển hách, chỉ là trở ngại quy củ môn phái, không thể báo danh hiệu sư môn ra mà thôi.”

“Làm gì có danh môn chính phái nào phải giấu đầu lòi đuôi như vậy? Bát đại môn phái trên giang hồ, cũng không có quy củ như vậy.”

Thích Duy Tín nhìn chằm chằm Tô Bằng nói, ánh mắt kia giống như muốn nhìn thấu Tô Bằng.

“Ha ha, nếu như ngươi không muốn báo tên của sư môn ra, vậy thì cũng được thôi.”

Vào lúc này, Long Thiệu Dương tiếp lời Thích Duy Tín, mở miệng nói:

“Nếu ngươi không muốn báo tên sư môn cũng được thôi, chỉ là phải thử xem kiếm pháp võ công với Phạm cô nương, Phạm cô nương là bậc thầy kiếm pháp đương thời, chỉ cần ngươi xuất kiếm, nàng tất nhiên sẽ đoán ra được nguồn gốc môn phái của ngươi, hơn nữa có phải là người đã đánh trọng thương Giang Biệt Ly hay không.”

“Vậy sao?”

Tô Bằng nghe thế, đột nhiên mỉm cười, nói:

“Thật sự xin lỗi, ba vị cũng biết, ta vừa rồi thay hội Phong Dương ra mặt, tham gia huyết đấu, trận huyết đấu kia, đều là cao thủ, trên thân thể tại hạ không nhẹ không nặng cũng mang chút thương tích nhỏ, không tiện động thủ.”

Sau đó, Tô Bằng nhìn về phía Phạm Thanh Âm, nói::

“Vị Phạm tiên tử này nếu như muốn tìm ta tỷ thí võ công, ta chưa hẳn không thể tháp tùng, nhưng ít nhất phải đợi sau khi thương thế lành của ta lành lại đã.”

“Hừ!”

Long Thiệu Dương nghe thế, hừ lạnh một tiếng, nói:

“Ngươi mới vừa rồi còn tỷ thí nội lực với ta, làm gì có bị nội thương gì hả? Đơn giản là lời từ chối!”

“Haizz! Long lão minh chủ, ta mặc dù kính trọng uy danh của ngươi, nhưng ngươi nói như vậy, ta dường như vẫn phải nói ngươi phỉ báng danh dự của ta.”

Tô Bằng chỉ vào Long Thiệu Dương, mở miệng mắng, sau đó nói:

“Vết thương trên người ta, che dấu cổ quái, chỉ sợ là vết thương ngầm, với công lực của Long lão minh chủ, cũng không phát giác được, có thể thấy che dấu rất thâm sâu. Phạm cô nương, ta cũng không nói không thể, nếu ngươi muốn cùng ta luận bàn, ít nhất chờ ta khôi phục trạng thái, mới có thể được.”

Tô Bằng nói với Long Thiệu Dương, chỉ là giọng điệu bên trong, không biết tại sao, lại lộ ra một loại cảm giác khiến người khác muốn ngay lập tức xông lên cho hắn hai đấm.

“Vết thương trên người Tô thiếu hiệp, khi nào thì sẽ khỏi hẳn?”

Phạm Thanh Âm đột nhiên mở miệng, hỏi Tô Bằng.

“Chỉ là thương thế trên người ta, không nhẹ không nặng, cũng không rõ lắm, ngắn thì ba năm ngày, dài thì... một năm hai năm cũng nói không chừng.”

Tô Bằng lắc đầu thở dài nói, bộ dáng này, ở trong mắt Thích Duy Tín cùng Long Thiệu Dương, lại cảm thấy sao mà đáng ghét đến thế.r

“Phạm cô nương, ngươi được người trên giang hồ gọi là tiên tử, không phải người bất chấp lý lẽ thế chứ? Lời ta nói đã rất rõ ràng, ta bây giờ thật sự là không thể động thủ, chuyện tỷ thí, hôm nay miễn đi... Ta hôm nay Ta hôm này vô cùng mệt mỏi, quay về nghỉ ngơi trước đây.”

Tô Bằng nói, nói xong chắp tay với ba người, nói tiếng cáo từ, bản thân cũng không quan tâm đến ba người, tự mình đi ra khỏi sòng bài.

Thấy Tô Bằng rời khỏi sòng bài, Thích Duy Tín nhìn bóng lưng Tô Bằng bỏ đi, mở miệng nói:

“Không ngờ, người này có thể giết chết Hắc Bạch Song Sát, trên giang hồ cũng là một cao thủ, nhưng lại không ngờ rằng hành sự cợt nhã như thế!”

“Hừ! Người này giả ngây giả dại, ta có thể chắc chắn, hắn tuyệt đối không bị thương, ít nhất chưa từng bị nội thương! Lí do thoái thác vừa rồi, rõ ràng chính là từ chối!”

Long Thiệu Dương nhìn bóng lưng Tô Bằng bỏ đi, nói.

“Nếu hắn là kẻ kia, sẽ để lộ ra sơ hở.”

Thích Duy Tín nhàn nhạt nói.

Phạm Thanh Âm chưa nói gì cả, chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Tô Bằng bỏ đi...

....

Tô Bằng đi ra sòng bài, không khí lạnh lẽo bên ngoài, khiến Tô Bằng tinh thần chấn động.

“Tô thiếu hiệp, hôm nay ngài thắng đích thực là thoả thích vui sướng.”

Chu Phong quản sự trung cấp Kim Mãn Đường kia vẫn không xuất hiện, lúc này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tô Bằng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui