Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Lực chú ý của Tô Bằng không nằm trên người tiểu nhị, hắn chỉ cần máu heo, làm thức ăn cho đồng thi.

Hắn phát hiện ra rằng, lúc tập kích và tác chiên hôm nay, khiến thể lực đồng thi giảm xuống rất nhiều.

Quy luật đồng thi bảy ngày phải uống máu động vật sống một lần, trên cơ bản không làm hao hụt phần lớn thể lực, nhưng đồng thi bây giờ, bắt đầu từ lúc huyết chiến, đã chưa từng uống máu của động vật sống.

Hôm nay lặn lội đường xa, càng tiêu hao quá nhiều thể lực của đồng thi, cần phải nhanh chóng bổ sung.

Cho nên Tô Bằng, mới cho tiểu nhị kia vàng lá, sai hắn đi lo liệu chuyện này.

Nghĩ lại thì, chẳng qua chỉ là vài chậu máu heo, có lẽ không phải vấn đề quá lớn.

....

Tiểu nhị từ trên lầu đi xuống, trong ánh mặt lộ ra vẻ suy nghĩ.

“Ngươi lười biếng gì đó, còn không mau đi đón tiếp khách khứa! Còn nữa, tiền đặt phòng của vị khách quan kia đâu?”

Trướng phòng trong quầy, cười mắng tiểu nhị, địa vị của hắn so với tiểu nhị cao hơn một chút, nhưng cũng không phải ông chủ.

Tiểu nhị thấy thế, hai mắt tỏa sáng, hắn đi tới, lấy một miếng vàng lá ra, đặt lên trên quầy, nói với trướng phòng tiên sinh:

“Khách quan trên lầu đặt tiền phòng ở đây.”

“Không ít nha... Chút tiền lẻ của ta, sợ là không đủ, phải đi đến Kim Ngân điếm trong trấn đổi mới được.”

Trướng phòng thấy vàng lá, con mắt đục ngầu không khỏi lóe sáng, nói với tiểu nhị.

“Đừng vội, ta vẫn còn chưa nói xong, khách quan trên muốn chúng ta dùng vàng lá này, đi mua một con heo, mổ heo làm món ăn cho hắn.”

“Cái này...”

Trướng phòng tay sờ lên miếng vàng lá, cảm nhận trọng lượng của nó, mở miệng nói:

“Vậy ngươi đi mua đi, Tôn đồ tể có lẽ vẫn còn chưa nghỉ. Một con heo mổ cũng nhanh, chuyện chưa tới nửa canh giờ, chúng ta còn có thể kiếm được lợi nhuận không ít.”

“Cái đầu ngươi nghe rõ chỗ mấu chốt này, khách nhân nói, muốn để lại toàn bộ máu heo cho hắn.”

Tiểu nhị nhìn trái phải không có người, thần bí nói với trướng phòng tiên sinh.

“Máu heo? Hắn muốn để làm gì, chẳng lẽ là muốn ăn tiết canh?”

Trướng phòng tiên sinh vẫn chưa kịp phản ứng, nói với tiểu nhị.

Điếm tiểu nhị con ngươi xoay chuyển, ghé sát lại, nói:

“Đồ ngốc! Quên rồi sao, chuyện lạ xảy ra trong nhà ông chủ chúng ta đó.”

Nghe điếm tiểu nhị nhắc tới ông chủ nhà mình, phía sau lưng trướng phòng tiên sinh đột nhiên rùng mình một cái, tóc gáy đều dựng đứng.

“Ngươi nói là...”

“Ừm, ta cảm thấy có chút kỳ lạ.”

Điếm tiểu nhị ánh mắt nghiêm túc gật đầu, nói với trướng phòng.

Trướng phòng tiên sinh hít một hơi lạnh, hắn lập tức nhớ tới chuyện lạ xảy ra ngày hôm qua trong nhà ông chủ.

Khách điếm Phù Lăng của bọn họ, là sản nghiệp của đại tài chủ Cao Bồi Công trấn Phù Lăng, trong nhà Cao lão gia chẳng những có khách điếm, còn có quán rượu, có ruộng đất, càng khống chế toàn bộ ngành nghề kiệu phu khuân vác của cả cái trấn Phù Lăng này.

Cao Bồi Công kia, mặc dù con người cao lớn thô kệch, nhưng lại có một nữ nhi bảo bối, dung mạo xinh đẹp.

Nhưng mà, vào đêm hôm qua, con gái của tài chủ Cao Bồi Công trấn Phù Lăng, lại ly kỳ mất tích trong nhà.

Lúc phát hiện ra được Cao tiểu thư, đã là buổi sáng hôm nay, nàng, đã là một cỗ thi thể.

Thi thể này, chẳng những toàn thân rách nát, dường như có dấu vết từng bị xâm phạm, hơn nữa, trên cổ mở ra hai cái lỗ, huyết dịch trong người, đều chảy khô, giống như là bị cái gì đó hút cạn máu tươi.

Người già trấn Phù Lăng biết chuyện này, đều âm thầm bàn tán, đây là bị cương phi hút cạn máu, đám người già biết chút ít về chuyện này, có người nói với Cao Bồi Công, đây là người nuôi cương thi, dùng máu người sống, cho cương thi ăn.

Cao Bồi Công mặc dù được xem như là phú ông của trấn Phù Lăng, nhưng cũng chỉ có mỗi đứa con gái này, xem như bảo bối, bây giờ bị người giết chết, tử trạng còn thảm hại như vậy, tất nhiên trong lòng vô cùng tức giận.

Hắn âm thầm hạ lệnh, trong trấn Phù Lăng lùng sục đám người quái dị, đặc biệt là khách qua đường mang theo thân thể quái nhân nhìn giống như không tiện hoạt động.

Cao Bồi Công, cũng tin là có cương thi.

Mệnh lệnh này, cũng ban hành đến khách điếm Phù Lăng này, tiểu nhị cùng trướng phòng, cũng biết chuyện này.

Vừa rồi tiểu nhị kia, biết rằng Tô Bằng muốn một chậu máu heo, ra tay lại hào phóng như vậy, lập tức nhớ tới chuyện này, cho nên ra ngoài, bẩm báo với trướng phòng.

“Mang theo một quái nhân không nhìn thấy mặt mũi, lại muốn máu heo... Cái này, đúng là phù hợp người lão gia muốn tìm!”

Trướng phòng dùng tay lau trán, trong miệng nói.

“Làm sao bây giờ? Có lẽ chính là người này, nếu bắt lấy hắn, Cao lão gia có thể thưởng cho chúng ta không ít thứ.”

Tiểu nhị liếm môi, nói với trướng phòng.

Hắn mặc dù cũng sợ hãi cương thi trong truyền thuyết, nhưng càng mong ngóng được thưởng, Cao lão gia đã treo giải thưởng, nếu có thể cung cấp tin tức hung thủ, liền thưởng mười lượng hoàng kim, nếu bắt giữ hoặc là giết chết hung thủ, liền thưởng một trăm lượng hoàng kim.

“Chuyện này, hai người chúng ta ăn không tiêu đâu!”

Trướng phòng tiên sinh trong lòng cũng tính toán nửa ngày, trong miệng nói:

“Ngươi trước hết cứ đi đến nhà đồ tể, dựa theo căn dặn của người kia mà làm, ta đi báo cho lão gia, để bọn họ phái người đến.”

“Lão Từ, ngươi cũng không nên công một mình, phải nói cho lão gia biết là ta phát hiện ra đó!”

Điếm tiểu nhị không yên tâm nói với trướng phòng, trướng phòng tiên sinh xì một tiếng khinh thường, nói:

“Người kia muốn ngươi chuẩn bị máu heo, nếu không nhìn thấy ngươi đâu, hắn nghi ngờ thì làm thế nào đây hả? Mau đi làm việc đi, có thưởng cũng không thể thiếu phần của ngươi đâu.”

“Ta tin ngươi, ngươi tuyệt đối đừng gạt ta đó!”

Điếm tiểu nhị nói xong, cắn răng một cái, nói:

“Ta đi làm việc, lão Từ ngươi mau đi đi.”

“Mau lên, đừng để hắn đem lòng sinh nghi.”

Trướng phòng tiên sinh nói xong, liền cất sổ sách xuống dưới quầy, gọi một người giúp việc đến giúp hắn trông coi, sau đó bản thân cũng đi ra ngoài.

...

Tô Bằng cũng không biết chuyện bên dưới, bản thân lại ngồi ở trên giường điều tức một hồi.

Trận nổ hôm nay, ít nhiều khiến Tô Bằng bị một chút thương tích, trên dưới thân thể có không ít vết bầm, Tô Bằng ngồi ở trên giường vận công điều tức, vận chuyển một chu thiên.

Tô Bằng bây giờ công lực ngày một tăng tiến, nội tức vận chuyển hai chu thiên, đã không giống như trước kia phải cần mấy canh giờ, chỉ cần nửa canh giờ, đã vận chuyển được hai chu thiên.

Mở mắt ra, Tô Bằng nhổ vài cục máu màu đen vài trong ống nhổ bên giường.

Có điều, sắc mặt của Tô Bằng, đã trở nên nhẹ nhõm.

“Rốt cuộc cũng loại bỏ máu bầm ra khỏi cơ thể, loại trừ được đám máu bầm này, thương thế đại khái đã tốt lên được bảy tám phần.”

Tô Bằng kiểm tra tình trạng thân thể mình một chút, bản thân đại khái khôi phục được hơn chín phần trạng thái khỏe mạnh.

“Hôm nay ăn một chút gì đó, lại ngủ một giấc, có lẽ không có vấn đề gì.”

Tô Bằng suy nghĩ.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên truyền đến âm thanh gõ cửa, Tô Bằng nói:

“Ai đó?”

“Khách quan, là ta, đồ ngươi muốn ta chuẩn bị xong rồi.”

Bên ngoài vang lên tiếng của điếm tiểu nhị, Tô Bằng gật đầu, nói:

“Không khóa cửa, vào đi.”

Cửa phòng mở ra, điếm tiểu nhị mang theo khuôn mặt tươi cười, vào bên trong, đầu tiên hắn đặt hộp cơm lên bàn, nói:

“Khách quan này thật may mắn, lúc ta đi đến chỗ đồ tể, đúng lúc hắn đang giết một con heo, lúc đang xẻ thịt, ta lấy vài miếng thịt ngon nhất trên người con heo, mang về đây, đầu bế làm xong vài món thịt heo, tuyệt đối hợp khẩu vị của khách quan.”

Sau đó, hắn lại nói:

“Khách quan muốn máu heo, ở ngay trước cửa, ta bưng vào trong nhé.”

“Ừm, mang vào đây.”

Tô Bằng nói, điếm tiểu nhị gật đầu, ra ngoài bưng một chậu đồng đi vào, bên trong chậu đồng đều là máu tươi.

“Được rồi, ngươi làm tốt lắm, đi xuống đi, ta có chuyện sẽ gọi ngươi.”

Tô Bằng nói với điếm tiểu nhị, hắn gật đầu mỉm cười cáo lui.

Tô Bằng thấy tiểu nhị đóng cửa lại, nhưng không có nóng lòng để đồng thi uống máu tươi kia, mà vận công đến trên tai, nghe ngóng động tĩnh chung quanh.

Chỉ nghe thấy, tiếng bước chân của điếm tiểu nhị, đi tới ngoài cửa, lại đi thêm vài bước, đột nhiên dừng lại một nơi, vị trí kia, vừa vặn ở bên cạnh căn phòng, Tô Bằng quét mắt nhìn, trên song cửa của vị trí kia có một cái lỗ, một con mắt tò mò đang nhìn vào bên trong này.

“Tiểu nhị! Ngươi đứng ở trong đó làm cái gì? Còn không mau cút đi!”

Tô Bằng thấy, cho rằng tiểu nhị kia không nhịn được tò mò muốn biết mình dùng máu heo để làm gì, cũng không có cho rằng hắn là người của hội Phong Dương, bởi vì phương thức rình mò của hắn thật sự quá tầm thường, làm như vậy không phải là rình mò tin tức, mà là gần như đánh rắn động cỏ.

Cho nên, Tô Bằng đột nhiên muốn đùa giỡn, đột nhiên mở miệng hét to.

Tiểu nhị ở bên ngoài, lập tức dọa hắn giật nảy mình, thân thể ngã về phía sau, đằng sau lại chính là cầu thang, chỉ nghe hắn ai da mấy tiếng, giống như là từ trên cầu thang lăn xuống dưới.

Vừa ngã lăn, hắn vừa hô lớn:

“Gia, ta không dám nữa!”

“Thật sự 'lăn' đi rồi...”

Tô Bằng nghe tiểu nhị kêu rên inh ỏi như thế, không khỏi lộ ra nụ cười, trừng phạt như vậy đối với tiểu nhị kia là đủ rồi.

Cười xong, hắn không thèm để ý đến tiểu nhị nữa, lại chú ý đến đồng thi.

Hắn nhảy xuống giường, đi đến trước mặt đồng thi, tháo nón trúc trên đầu đồng thi xuống.

Đồng thi có gương mặt giống như vũ khí sinh hóa trong trò chơi Hang Quỷ mà Tô Bằng từng xem.

“Chậc chậc, nhìn thế nào, cũng cảm thấy giống thật.... Nghe Lý Mục nói, năng lực hoán đổi trong trò chơi hết sức to lớn, không biết có thể hay không đem đồng thi này đổi ra bên ngoài, trong hiện thực, nếu như có một tên như vậy, cũng hết sức khủng khiếp... Không biết có thương nhân súng ống hay là người của cơ quan chính phủ nào đó, bỏ tiền ra mua, để nghiên cứu vũ khí sinh hóa gì đó không nhỉ?”

Tô Bằng nhìn đồng thi, trong lòng thầm nghĩ.

Trên gương mặt hung dữ của đồng thi kia, không thể hiện gì cả, hoàn toàn giống như là không biết suy nghĩ của Tô Bằng.

“Bỏ đi, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, cho dù là có thể mang ra ngoài ta cũng không mang ra, trong trò chơi đã đủ đau đầu nhức óc rồi, mang ra ngoài càng thêm đau đầu hơn, không biết chừng còn gây ra một trận đại dịch, ta cũng không phải được công ty bảo vệ, cũng không rảnh làm chuyện tào lao này.”

Tô Bằng lắc đầu, quẳng ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Tay hắn thăm dò trong ngực, sờ đến quan tài nhỏ bằng đồng kia, ra lệnh để đồng thi ăn cơm.

Đồng thi gầm nhẹ một, tiến lên một bước, bưng chậu đồng trước mắt, sau đó há miệng máu to lớn, ừng ực uống hết máu tươi.

“Sau khi đồng thi ăn huyết thực, sẽ có gây rối một thời gian ngắn, có chút khó điều khiển, cách chừng nửa canh giờ cần phải luyện một chút máu tươi này, mới có thể hồi phục, hi vọng trong khoảng thời gian này, không bị ai quấy rầy.”

Tô Bằng nhìn gương mặt đáng sợ của đồng thi, trong lòng thầm nghĩ.

Vào lúc này, lỗ tai Tô Bằng đột nhiên dựng đứng, thính lực hơn người của hắn nghe thấy, dưới lầu dường như thoáng cái xông vào rất nhiều người.

“Tại sao lại có nhiều người như vậy?”

Tô Bằng nhíu mày, trong tai nghe thấy, những người dưới lầu kia, giống như không hề dừng lại, mà trực tiếp vọt lên trên lầu.

“Chẳng lẽ là xông đến chỗ ta?”

Trong lòng Tô Bằng cảm giác hơi không ổn, lúc này đồng thi cũng uống hết máu tươi, Tô Bằng nắm nón trúc đặt trên bàn, thoáng cái đội lên trên đầu đồng thi.

Ngay khi Tô Bằng vừa đội nón lên cho đồng thi, cửa phòng hắn đột nhiên bị người một cước đá văng, lập tức, mười mấy người tay cầm đao kiếm ào ào xông vào, một người dẫn đầu rống lớn nói:

“Mọi người mau chóng bao vây lấy kẻ tặc nuôi cương thi kia lại, báo thù cho Cao tiểu thư!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui