Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

“... Bây giờ người đứng đầu công ty Lôi Đốn, đã đổi thành cháu gái của Mạn Sâm Lôi Đốn, Âu Nhã Ny Lôi Đốn.”

Cổ Tư Đinh nói với Tô Bằng.

“Cháu gái của hắn? Hắn không có người thừa kế nào khác sao?”

Tô Bằng nghe thế, cảm thấy kỳ quái, hỏi Cổ Tư Đinh.

“Mạn Sâm Lôi Đốn có hai đứa con trai, có điều ta đã từng nói rồi lúc trước hắn từng gặp phải ám sát, lần ám sát đó thật ra gần như đã đạt được mục đích, Mạn Sâm bị trúng bốn phát súng vào người, thiếu chút nữa đã chết, còn hai đứa con trai của hắn, cũng ở cùng một địa điểm gặp phải tấn công, một người không may bị bắn trúng đầu, người con lại bây giờ vẫn còn nằm liệt ở trên giường, cột sống bị trúng hai phát súng, đời này khó có thể đứng lên được.”

“Người còn lại, chỉ là đời thứ ba của nhà Lôi Đốn, hai đứa con trai của hắn để lại hai đứa cháu nội và một đứa cháu gái cho Mạn Sâm Lôi Đốn, có điều Mạn Sâm Lôi Đốn giống như yêu mến cháu gái của hắn, ừm, thật ra ta cũng từng gặp nàng trong buổi họp giám đốc, là một cô gái rất có phong cách của ông nội, rất có nguyên tắc, cũng rất cứng rắn, chỉ là quan hệ với hai người anh họ cũng không tốt mấy.”

Cổ Tư Đinh giải thích với Tô Bằng.


Nghe thế Cổ Tư Đinh giải thích, Tô Bằng chợt nhớ tới ở buổi đấu giá trong trò chơi gặp phải Quách Phi Di kia, Âu Nhã Ny Lôi Đốn này dường như vô cùng giống với thân thế bối cảnh của Quách Phi Di.

“Theo ta được biết, Âu Nhã Ny Lôi Đốn luôn luôn dốc hết sức mình giữ vững gia tộc Lôi Đốn, địa vị trong công ty Lôi Đốn, cùng với tài sản trong công ty, chỉ là vận khí của nàng không tốt, ngoại trừ năm đầu tiếp nhận công ty Lôi Đốn, cổ phiếu công ty tăng lên được mười ba điểm, công ty Lôi Đốn sau đó vẫn luôn xảy ra đủ loại vấn đề chủ yếu là nguyên nhân súng ống chế tạo luôn luôn bị các công ty khác vượt mặt, ta biết được một chút tin tức đồn đãi rằng, là do trong công ty có nội gián, mấy năm này vẫn luôn trộm bản vẽ thiết kế của công ty cho các công ty khác, mới có thể khiến sản phẩm Lôi Đốn luôn kém hơn người khác, chuyện này trong công ty đã bí mật điều tra hai ba năm nay rồi, nhưng vẫn không có manh mối gì.”

“Về phần tình hình kinh tế công ty Lôi Đốn, căn cứ trong cuộc họp giám đốc phần văn bản Âu Nhã Ny Lôi Đốn đưa cho chúng ta, tiền mặt công ty đang rơi vào tình hình rất căng thẳng, công ty đã bắt đầu cân nhắc cho ngừng lại bộ phận công trình, hơn nữa suy nghĩ tinh giảm giảm biên chế... Thiếu hụt tiền mặt đến hiện tại, ít nhất đã trên bốn trăm triệu đô la.”

Cổ Tư Đinh xem như đem tình huống công ty Lôi Đốn hắn biết, một hơi nói sạch.

Tô Bằng vừa nghe, vừa gật đầu, đối với hiện trạng công ty này, cũng đã có ấn tượng trực quan.

Nếu những gì Cổ Tư Đinh nói phần lớn là sự thật, vậy thì tình trạng hiện tại của công ty Lôi Đốn, quả thật hết sức thảm.

Công ty mấy năm gần đây không hề kiếm được tiền, còn đầu tư phát triển vũ khí rất nhiều tiền, phát triển vũ khí không thể ngừng,nếu dừng lại liền sẽ đuổi theo không kịp bước chân của các công ty khác.

Nhưng mà một khi phát triển, ai cũng không thể bảo đảm bản thiết kếcó bị tiết lộ ra ngoài hay không, nếu tiết lộ, với công ty Lôi Đốn mà nói, chính là hoạ vô đơn chí.

Đồng thời công ty cũng không thể phát biểu công khai báo cáo đầu tư tài vụ, mấy năm nay thành tích của công ty cũng không tốt khiến cho không ít người nắm cổ phiếu trong tay mất lòng tin, nhưng mà có được sự ủng hộ trong nội bộ công ty, cũng rất khó khăn, bây giờ tình hình chẳng mấy tươi sáng, mọi người cũng không biết công ty này, còn có thể cứu vớt được không, hay là đáy động của cái hố tiền.

Tạm thời, công ty này đang rơi vào tình cảnh khó khăn.


Đương nhiên, Tô Bằng cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng mỗi lời nói của Cổ Tư Đinh, về sau còn phải điều tra hơn nữa.

“Chuyện này ta biết, trong thời gian một tuần này ta sẽ điều tra rõ ràng, hãy tin ta, đừng vội bán cổ phiếu, chờ một thời gian đã.”

Tô Bằng nói với Cổ Tư Đinh, hắn nửa tin nửa không gật đầu, Tô Bằng lại trao đổi danh thiếp với hắn, nói đôi ba câu, sau đó tạm biệt hắn đi về.

Không bao lâu, Tô Bằng nhìn thấy Kha Nhĩ Khắc dẫn theo Tát Lâm đi về hướng Cổ Tư Đinh, ba người bắt đầu trò chuyện, chỉ thấy dáng vẻ của Cổ Tư Đinh, không ngừng lắc đầu, không biết là nói chuyện không thuận lợi với Kha Nhĩ Khắc cùng Tát Lâm, hay là Cổ Tư Đinh nghe theo lời của Tô Bằng.

Tô Bằng lẳng lặng đứng một góc, nhìn thấy tất cả, chậm rãi rót rượu, suy nghĩ chuyện mình nên làm.

Tiếp xúc một chút với người của ngân hàng Mỹ Lâm, rửa sạch tiền của mình, là có chuyện lập tức phải làm, còn những chuyện khác, ủy thác Mỹ Lâm hoặc là công ty điều tra khác, điều tra thử xem tình hình của công ty Lôi Đốn, có phải đúng như Cổ Tư Đinh nói hay không, có điều, nếu như tiền bạc của mình không đủ, có thể suy nghĩ phần nhỏ lại bán được một vài hoàng kim lần nữa.

Nghĩ những chuyện này, thời gian nhanh chóng trôi quá, rất nhanh, đã đến thời gian tiệc tối.

Chủ nhân tiệc tối là Tát Lâm, cùng với phu nhân tóc vàng xinh đẹp của hắn, đi tới trung tâm hội trường buổi tiệc, các khách mời đều tụ tập đi về phía bọn họ, hắn giống như muốn phát biểu diễn thuyết gì đó.


“Các tiên sinh, các nữ sĩ, các bạn hàng xóm thân mến, cám ơn hôm nay đến dự tiệc tối này, đặc biệt cảm ơn Lục Nhĩ Khắc Văn, thủ tướng đại nhân tương lai của nước Úc chúng ta cũng đến tham gia buổi tiệc này của chúng ta.”

Tát Lâm trước tiên nói một câu mở đầu, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay, không ít ánh mắt đề tập trung vào Lục Nhĩ Khắc Văn bên cạnh Tát Lâm, trên mặt nam nhân kia hiện lên nụ cười mỉm, gật đầu xem như chào hỏi mọi người.

“Cảm ơn hai năm qua trật tự tài chính xem như vẫn còn ổn định, để chúng ta chậm rãi khôi phục lại nguyên khí trong cơn bão khủng hoảng kinh tế kia, theo ta được biết, phần lớn các tiên sinh nữ sĩ ngồi ở đây, trong một đến hai năm vừa qua, cho dù là kinh doanh hay là đầu tư, đều đã có được báo đáp hậu hĩnh, cái này cần phải cảm ơn chính phủ nước Úc, nước Úc được bọn họ điều hành vẫn vô cùng bình yên, cho chúng ta tích lũy tài sản.”

Trên mặt Tát Lâm mỉm cười nói, nói đến hoàn cảnh kinh tế hai năm này, phần lớn khách mời trong buổi tiệc đêm nay đều cảm thấy rất đúng, nghe Tát Lâm nói như vậy thể hêện hết sức đồng cảm, không ít người liên tục gật đầu.

Tát Lâm nhìn phản ứng bên cạnh, trong lòng cảm giác thoả mãn, có điều, hắn lập tức chuyển chủ đề, nói:

“Tình hình kinh tế phồn vinh này, phần lớn thuộc về tình hình chính trị coi như ổn định của Úc, thế cục chính trị yên ổn thuộc về xã hội yên ổn, xã hội yên ổn thuộc về mỗi tầng lớp trong xã hội biết cách vận động hợp lý, thuộc về mỗi tầng lớp trong xã hội có trách nhiệm với hành vi của mình, mỗi người đều tự hào hoàn thành công việc của mình, không phạm tội, không có xung đột và bất mãn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận