Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi


Người xuất hiện ở khu vực từng trải qua chiến trường này, là ba gã nam tử mặc trang phục màu xanh.

Ba gã nam tử này tướng mạo tuy khác nhau, nhưng nhìn từ khí chất, lại có vài phần tương đồng, nếu như có người nhìn thấy ba người, nhất định sẽ từ cảm giác được trên người ba nam tử này cảm nhận một loại cảm giác tà khí yêu dị.

Có thể là bởi vì nguyên nhân công pháp tu hành, ba nam nhân này, trên gương mặt đều cất giấu một tia tà mị, ánh mắt cũng khác thường.

Ba người này, vừa rồi đi đến địa phương, bọn người Tô Bằng từng chiến đấu, cẩn thận quan sát một phen.

Sau nửa ngày, trong ba người này, một người làn da có hơi chút tái xanh, tương đối trẻ tuổi nói:
“Nơi này khoảng chừng nửa khắc trước đã từng xảy ra đánh nhau, động thủ giết người, chí ít có ba người, rất có thể đều sử dụng kiếm.


Ở bên cạnh hắn, một gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi, nhưng mặt trắng không râu, đứng bên cạnh nam nhân sử dụng móc câu kia, nhìn móc câu dính máu rơi trên mặt đất kia, gật đầu, nói:
“Người giết người có một người bị thương.


Nam tử cuối cùng thân thể gầy gộc cao ngất như cây gậy trúc kia, thì nhìn bùn đất nơi Lương Úy đã từng chiến đấu với nam nhân móc câu kia, bổ sung nói:
“Nhìn độ lớn nhỏ của dấu chân, trong đó hẳn có một nữ nhân.


“Người chết, là người chúng vẫn luôn truy đuổi, nhưng mà người giết người, có lai lịch thế nào, các ngươi nhìn ra được gì không?”
Người trẻ tuổi làn da tái nhợt, nhìn hai người khác hỏi.


Nam nhân hơn bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Còn nam nhân thân thể cao khều giống như cây trúc kia, chần chừ chốc lát, sau đó nói:
“Nói không chừng có cùng mục đích với chúng ta, chính là tìm kiếm di tích kia.


“Lần này chúng ta nhận được lệnh triệu tập của Thánh môn, trước tiên tìm kiếm di tích ở nơi này đã, tuyệt đối không thể để mất.

Đinh huynh, thân pháp của ngươi thiên về tốc độ, không thích hợp thi triển ở địa hình phức tạp giống như rừng rậm nguyên thủy này, không bằng ngươi về trước đi tìm Thánh nữ, thông báo chuyện này cho nàng biết.

Còn ta và Phong huynh hai người tiếp tục truy tìm, xem thử có tểh tìm được thế lực mới xuất hiện hay không, xem bọn chúng rốt cuộc là thần thánh phương nào.


Nam tử trẻ tuổi làn da tái nhợt, nói với nam nhân trung niên mặt trắng không râu kia.

“Được, cứ như vậy, các ngươi cẩn thận.


Nam tử tên là Đinh huynh mặt trắng không râu kia gật đầu, cũng không đa lễ, trực tiếp quay đầu chạy về phía sau.

Nhìn người này bỏ đi, nam tử thân thể cao khều giống như cây trúc kia, cười lạnh một tiếng, nói:
“Sa Thiên Âu, ngươi cố ý dụ hắn bỏ đi phải không?”

Nam tử trẻ tuổi làn da tái nhợt, cũng chính là người được gọi là Sa Thiên Âu, cười nhạt một tiếng, nói:
“Để hắn trở về không phải tốt hơn sao? Người này rất sợ chết, có chút nguy hiểm đã bỏ chạy trước rồi, ở chỗ này cũng vướng víu tay chân ta và ngươi, để hắn trở về càng đỡ phiền, cũng đỡ liên lụy đến chúng ta.


“Hừ, nói thật dễ nghe, Sa Thiên Âu, đừng cho là ta không biết ngươi có dự định gì, ngươi không phải muốn sớm tìm được di tích trước một bước, giành được chỗ tốt trong đó sao? Ngươi không sợ Thánh môn cùng Thánh nữ trách tội ngươi sao?”
Nam nhân như trúc cao kia hừ lạnh một tiếng, vạch trần tâm tư Sa Thiên Âu.

“Ha ha, Thánh nữ? Thánh nữ gì chứ? Mới ra giang hồ không bao lâu, nữ nhân kia đã cất giấu loan đao thất lạc bí mật suốt đời của Ma Đế, ngươi thực sự xem ả là Thánh nữ sao?”
Sa Thiên Âu nghe lời của đối phương như thế, cười nhạo một tiếng, sau đó nói:
“Phong huynh, ta nghĩ dự định của ngươi, cũng không khác gì ta, ngươi so với những người khác có năng lực gan dạ sáng suốt hơn nhiều, không bằng hai người chúng ta hợp tác, trước tiên! ”
“Tìm được rồi hãy nói.


Nam nhân như trúc cao, không để cho Sa Thiên Âu nói cho hết lời, ngắt ngang lời hắn, sau đó nhìn thoáng qua bốn phía, nói:
“Người giết người, có lẽ vẫn còn chưa đi xa, chúng ta làm chính sự trước, xem thử có thể tìm được chút ít lai lịch của người thần bí kia hay không rồi nói sau, ta có một loại cảm giác, thế lực mới xuất hiện này, có lẽ biết vị trí chính xác của di tích.


“Hi vọng cảm giác của ngươi đúng, như vậy chúng ta có thể đuổi kịp bọn họ, sau khi tìm được di tích, giết chết bọn chúng!”
Sa Thiên Âu nói xong, ngón tay thon dài giống như nữ nhân khẽ phất lên.

Một con rắn độc bò trên cành tay, dáng vẻ như muốn xông xuống dưới cắn Sa Thiên Âu, bị chưởng phong lăng không của Sa Thiên Âu chém chết, gần như không hề phát ra âm thanh đứt thành hai đoạn.


“Tìm được rồi nói sau.


Nam nhân giống như trúc cao hừ lạnh một tiếng, nói xong nhìn chuẩn một phương hướng, đi vào trong rừng.

Sa Thiên Âu nhếch miệng, lộ ra một tia cười nhạo, cười lạnh một tiếng, đuổi theo.

!
Phương hướng Sa Thiên Âu cùng nam tử như trúc cao kia đuổi theo, xác thực là phương hướng ba người Tô Bằng bỏ đi, hơn nữa, Sa Thiên Âu cùng nam tử như trúc cao kia, tốc độ cũng nhanh hơn ba người Tô Bằng một chút, nếu dưới tình huống bình thường, ba người Tô Bằng sẽ bị hai người này đuổi kịp.

Nhưng mà chuyện này cũng không xảy ra, nguyên nhân là! Ba người Tô Bằng hành tẩu hơn hai mươi phút, tìm một địa phương bí ẩn, sau khi giao hẹn thời gian ngày mai login, bèn cùng nhau logout.

Cho nên Sa Thiên Âu cùng nam tử như trúc cao kia mặc dù tìm phương hướng chính xác, nhưng lại không bắt gặp được ba người Tô Bằng, ngược lại đi lướt qua, thiếu chút nữa đã gặp phải một đám người khác.

Bọn người Tô Bằng, cũng không biết điều này.

Sau khi Tô Bằng đăng xuất khỏi trò chơi, không đi nghỉ ngơi, mà lại suy nghĩ tin tức hôm nay có được.

Hôm nay ở trong trò chơi, từ trong miệng nam tử móc câu cuối cùng bị diệt khẩu kia lấy được một ít tin tức, khiến Tô Bằng có chút cảnh giác.

Nam tử dùng móc câu kia đã nói, bọn họ phục vụ cho tổ chức được gọi là Chân Thần giáo, nghe tên tổ chức này thôi cũng biết, là một tổ chức mang hàm ý tôn giáo.

Người nắm quyền trong Chân Thần giáo, được gọi là Thần Sử, là người nắm quyền thực tế của tổ chức này.

Hai người Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy cũng không biết, xưng hô Thần Sử này, gợi ra chút trí nhớ của Tô Bằng.


Tô Bằng vừa mới nghe thấy xưng hô này, liền chợt hồi tưởng, lần hành động đầu tiên sau khi mình vừa mới từ Tử Hà sơn học nghệ, trở lại quận Giang Ninh.

Đó là do Triệu Thu dẫn dắt, triệu tập nhân vật giang hồ của Tô Châu và vài châu quận lân cận, tấn công Cổ Kiếm sơn trang.

Tô Bằng còn nhớ rõ, lúc đó đám người bọn họ tấn công vào trong đại sảnh trang chủ Cổ Kiếm sơn trang, Cổ Kiếm cũng không phỉa một mình từ đại sảnh trang chủ đi ra, lúc đó ở bên cạnh hắn, còn có một nam nhân che mặt.

Nhưng mà thái độ của Cổ Kiếm với người kia, nhìn vẻ như vô cùng cung kính, khi đó, Cổ Kiếm cũng gọi người kia là Thần Sử.

Chỉ là người này, trước khi mọi người vây công Cổ Kiếm, thì bản thân đã thi triển khinh công bỏ đi.

Tô Bằng về sau cũng không phải không từng suy nghĩ quan hệ của người này cùng Cổ Kiếm, sau đó rút ra kết luận, chính là người này, có lẽ chính là người đã cung cấp những pháp thuật thần bí kia cho Cổ Kiếm.

Thân pháp quỷ dị của Cổ Kiếm kia, còn văn tự quỷ dị trên thân thể, gần như pháp môn hộ thân đao thương bất nhập, cùng với pho tượng cổ quái trong địa lao của hắn, lúc ấy Tô Bằng cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng dùng kinh nghiệm đã trải qua suy xét, xem ra đó là một loại pháp thuật tà môn.

Còn bản thân Cổ Kiếm là đệ tử phái Thanh Thành, có lẽ không phải, nhất định là có người truyền thụ pháp môn cho hắn, người truyền thụ pháp môn này cho hắn, có lẽ chính là người được gọi là Thần Sử kia.

Nghĩ tới đây, lông mày Tô Bằng nhíu chặt lại, thầm nhủ:
“Thần Sử ở trong rừng rậm nguyên sơ kia, có phải cùng một người ở trong Cổ Kiếm sơn trang hay không? Nếu như là cùng một người, lần thám hiểm bí cảnh cảnh, dường như sẽ có chút chuyện không hay rồi! ”
Một đêm im lặng, ngày hôm sau Tô Bằng chiếu theo thời gian đăng nhập vào trong trò chơi.

Địa phương Tô Bằng login xuất hiện, là trên một cái cây đại thụ to lớn, trên đại thụ có một nhánh cây thô to vươn ra ngoài, tối hôm qua Tô Bằng cùng Thái Tuấn Hoa và Lương Úy, chính là logout ở nơi này.

Lúc Tô Bằng login, phát hiện Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy đều đã đăng nhập, đang ở nơi này chờ mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận