Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

"Kiếm quỷ?"

Tô Bằng nghe xong, không khỏi lộ vẻ kinh dị.

"Đúng vậy, nếu tâm ma của ngươi bị dẫn ra, hoặc là, tinh thần ý chí kiếm pháp của bản thân ngươi trong nháy mắt linh quang thoáng hiện, chiêu chiêu vượt qua mình, thắng được tâm ma, chém chết tâm ma, ngươi lúc đó, đã vượt qua ngươi bình thường, khoảnh khắc đó, là hạt giống Kiếm Thần; hoặc là, ngươi hoàn toàn ngộ kiếm ý của tâm ma, dần dần, kiếm ý ngươi sử dụng giống như đúc với tâm ma, như vậy ngươi sẽ phát hiện mình biến thành tâm ma, còn cái tôi của ngươi liền ở đối diện ngươi, chém cái tôi này, ngươi sẽ hóa thân tâm ma, là hạt giống kiếm ma".

“Nhưng, nếu ngươi vừa không cách nào chém tâm ma, cũng không có cách gì học được tất cả kiếm chiêu kiếm ý của tâm ma, liền sẽ bị tâm ma chém chết, bị nhốt trong tâm ma, như vậy, ngươi sẽ thành một con rối sử kiếm, kia... Chính là kiếm quỷ".

Vân Đạo Tử giải thích với Tô Bằng.

“Tử Hà Môn ta, mỗi một vị đệ tử chánh thức, đều phải tiến hành thí luyện... Tam sư huynh của ngươi, còn cả tiểu sư tỷ, bởi vì đều có bản lĩnh kỳ dị, khảo nghiệm khác biệt với ngươi, nhưng, đệ tử chủ tu kiếm đạo võ đạo, đều phải trải qua thí luyện, phải qua ải nhập môn, chính là ngưng kết kiếm ý, mỗi người đều phải được tiền bối sư huynh dùng kiếm ý bản thân mở 'Kiếm khiếu', lĩnh ngộ kiếm ý mới có thể tu hành. 'Kiếm khiếu' của Đạo Kỳ, là ta mở cho hắn, còn 'Kiếm khiếu' của Thắng nhi, thì do Đạo Kỳ mở, bây giờ có thêm một người, cũng là Nhị sư huynh ngươi dẫn ngươi vào trong môn tường chân chính của bổn môn".

Tô Bằng nghe xong, trong đầu lập tức xuất hiện hai khuôn mặt quen thuộc, nói:

“Sư tôn, Đại sư huynh có phải là tu hành hạt giống Kiếm Thần, còn Nhị sư huynh... thì là tu hành hạt giống kiếm ma?"

"Đúng vậy... Đạo Kỳ hắn thiên tư kinh tài tuyệt diễm, tâm thần trầm tĩnh, linh quang lóe ra, thần hồn cường đại, vượt qua mình, chém tâm ma ta để lại cho hắn, tu thành hạt giống Kiếm Thần, còn Thắng nhi, đối mặt chính là tâm ma Đạo Kỳ để lại cho hắn, trong lòng Thắng nhi cổ sơ trầm ổn, tâm tính nặng như đất, nhưng không cách nào siêu thoát, chém tâm ma mà Đạo Kỳ để lại cho hắn, nhưng ngộ tính tuyệt hảo, lĩnh ngộ kiếm ý tâm ma, chém cái tôi, thành hạt giống kiếm ma".

Vân Đạo Tử gật đầu nói.

“Như vậy, sư phụ, một khắc cuối cùng của ta, cũng là một cỗ kiếm ý tràn trề trong thiên địa thức hải dâng lên, chém ta và tâm ma, đây là hạt giống gì?"

Tô Bằng nghe xong, hỏi Vân Đạo Tử.

“Ha ha... Mặc dù tình huống ngươi tương đối hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có, ngươi ngưng kết lại là hạt giống Thần Ma, cho dù kiếm pháp tâm pháp của con đường hạt giống kiếm thần, hoặc là kiếm pháp tâm pháp của hạt giống kiếm ma, ngươi đều có thể tu hành".

Vân Đạo Tử cười vuốt râu, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe xong, trong lòng luôn luôn trầm tĩnh, không ngờ có thêm một tia 'Ý dâm':

' Chẳng lẽ tư chất của ta còn tốt hơn hai vị sư huynh?'

“Nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ suy nghĩ nhiều rồi".

Vân Đạo Tử thấy bộ dạng Tô Bằng, không khỏi cười nói:

"Ta giải thích cho ngươi, cho dù là hạt giống kiếm thần, hay là hạt giống kiếm ma, hay là hạt giống Thần Ma, vốn không ưu khuyết, chỉ là hạn chế một số phương hướng tu hành, hạt giống kiếm thần chú trọng tu kiếm pháp xuất thế, dùng thần hồn siêu thoát, khống chế kiếm trong tay, kiếm ý lăng liệt tiêu sái, hạt giống kiếm ma, chú ý nội tâm thân xuất chân ngã kiếm ý, bá đạo trương dương, hạt giống Thần Ma kiêm cả hai thứ, cũng không cao hơn hai thứ đó".

“Cho dù chém tâm ma, chém cái tôi, hay là chém cả tâm ma cái tôi, ưu khuyết của kiếm ý tu hành ra đều giống nhau, chỉ là cơ duyên tâm tính quyết định phương hướng tu hành, nếu cố nói xem có gì khác, thì chính là kiếm pháp và tâm pháp của hạt giống Thần Ma trước khi chưa đại thành có nhiều lựa chọn hơn thôi, nhưng nếu so sánh với hai loại kiếm ý khác, thì phải xem tu hành cụ thể của mỗi người".

Vân Đạo Tử giải thích với Tô Bằng.

Tô Bằng khẽ gật đầu, hắn có chút cơ sở tâm lý học, đổi một góc độ tâm lý học tham chiếu, đã hiểu lời Vân Đạo Tử nói.

Hạt giống kiếm thần, liền giống như là siêu ngã của người, chủ yếu là tu luyện thần hồn ( đạo đức) vượt qua bản năng, vượt qua cái tôi, lại chém ( áp chế) bản năng bản ngã, dùng lực thần hồn khai phá tiềm năng của mình, hành kiếm siêu thoát thế gian.

Hạt giống kiếm ma, liền giống như là bản ngã của người, chủ yếu là khai phá bản năng, cũng là cường hóa lợi dụng tiềm năng này, chém trói cái tôi, dùng hạch tâm sinh mệnh chân thành nhất cảm ngộ kiếm đạo, hành kiếm bá đạo duy nhất của ta.

Hạt giống thần ma, liền giống như là quét chướng ngại cái tôi, trên liền vượt qua ta, dưới thì khai phá tiềm năng bản năng, hành kiếm hợp nhất.

Mặc dù nghe dường như hạt giống thần ma lợi hại hơn, thật ra ba loại phương pháp, luyện đến cực hạn, đều là giống nhau.

Tô Bằng đã hiểu rõ những thứ này, sau đó lại nói:

“Sư tôn, như vậy... nếu không trảm tâm ma, lại không chém cái tôi, trở thành kiếm quỷ... vậy sẽ là bộ dạng như nào?"

"Vậy à..."

Vân Đạo Tử nghe xong, trên mặt không khỏi lộ ra một tia thương xót, nói:

“Cái tôi không cách nào trảm trừ, lại bị tâm ma áp đảo, sẽ thành nô lệ của tâm ma... phải xem tu vi ngươi để lại tâm ma cho hắn sâu cạn, nếu người để lại tâm ma cho hắn, tu vi còn chưa tới mức cao thâm, vậy kiếm quỷ có thể thất thường ba năm tháng, mỗi ngày cuồng loạn múa kiếm, kiệt lực thì ăn ngủ, khôi phục lại múa kiếm, sau ba năm tháng thần chí mới khôi phục một chút, có thể sẽ cứng nhắc ghi nhớ kiếm chiêu của tâm ma, có mấy thành năng lực của tâm ma, nhưng kiếp này hết hi vọng vượt qua người để lại cho tâm ma cho hắn, hơn nữa với người kia sinh ra đủ loại tâm tình cực đoan như sùng bái, sợ hãi khác thường với người kia, nhưng nếu tu vi kiếm quỷ quá kém, mà tu vi người để lại tâm ma cho hắn lại quá cao, kiếm quỷ sẽ hoàn toàn biến thành một con rối, trăm phần trăm chấp hành chỉ lệnh của người để lại tâm ma cho hắn".

Tô Bằng nghe xong, không khỏi trầm mặc một trận, xem ra vận khí của mình cũng thật tốt, đi qua cửa ải này, lại có bao nhiêu người, có loại vận khí tốt này chứ?

Trầm mặc một hồi lâu, Tô Bằng lại nghĩ tới một vấn đề, vừa muốn đặt câu hỏi, Vân Đạo Tử dường như biết trước, nói:

“Bổn môn luôn nhân khẩu không thịnh vượng, cũng là vì cửa thứ nhất thật sự hung hiểm, không muốn thu đồ đệ tùy tiện, thứ hai có tổ huấn của sư môn, đệ tử một thế hệ, không thể vượt qua mười người, thế hệ của vi sư, chỉ có bảy sư huynh đệ, còn thế hệ các ngươi, tính cả ngươi, sư huynh muội tổng cộng chỉ có năm người, có điều... mặc dù bổn môn ẩn cư tị thế, cũng thường có người tìm, người có ý chí có thành ý, ta cũng nhận một số, chỉ là bọn họ tuyệt đại đa số không cách nào vượt qua ải tâm ma, Đại sư huynh của ngươi, liền bồi dưỡng hai kiếm quỷ, còn Nhị sư huynh ngươi, cũng có ba kiếm quỷ, kiếm quỷ coi như là thành viên bổn môn, chỉ là không xếp vào môn tường chính thức thôi..."

Tô Bằng trầm mặc, mấy ngày nay mình chưa từng thấy 'Kiếm quỷ' nào, xem ra, đây là mặt ngầm của Tử Hà Môn, nếu không phải mình chính thức xếp vào môn tường, sợ là vĩnh viễn sẽ không được biết những chuyện này.

"Được rồi, thắc mắc của ngươi ta đã giải thích đại khái, ngươi lui xuống trước đi, nghỉ ngơi một hồi, đợi sau này, ta sẽ xem ngươi luyện kiếm, xem tư chất ngộ tính của ngươi, tìm một bộ kiếm pháp tâm pháp thích hợp cho ngươi".

Vân Đạo Tử nói.

“Đệ tử tuân lệnh".

Tô Bằng gật đầu, lui ra đạo quán.

Đi ra đạo quán, Tô Bằng nhìn bầu trời sáng sủa, không ngờ giống như tái thế làm người.

Hít sâu một hơi, Tô Bằng đi tới chòi gỗ, hắn muốn cám ơn hai vị sư huynh Từ Đạo Kỳ và Độc Cô Thắng.

Tới trước chòi gỗ, Tô Bằng phát hiện, Độc Cô Thắng vẫn còn đang luyện kiếm, nhưng mà người còn lại, đã tản đi.

Nhìn thấy Tô Bằng đến đây, Độc Cô Thắng thong thả luyện kiếm hơi gật đầu, Tô Bằng cũng gật đầu, hắn bây giờ nhìn kiếm pháp của Độc Cô Thắng, lại cảm giác trời cao mây trắng, mình phảng phất vượt ra một mảng lớn, không bị kiếm ý nhập vào tinh thần nữa.

Độc Cô Thắng luyện một hồi, hoàn thành trọn bộ kiếm pháp, liền thu kiếm thế, cất trường kiếm, Tô Bằng nhân cơ hội đi tới.

"Thứ sư tôn nên nói, hẳn đều đã nói với ngươi".

Tuyến âm thanh trầm thấp của Độc Cô Thắng nói, Tô Bằng gật đầu nói:

“Thật cảm tạ sư huynh mở ' Kiếm khiếu' cho ta, có điều, nhị sư huynh, ta vẫn có mấy chỗ không hiểu, đều là vấn đề kiếm đạo, muốn thỉnh giáo ngươi".

“Cứ nói đừng ngại".

Độc Cô Thắng bỏ trường kiếm vào trong túi kiếm của mình, nói với Tô Bằng.

“Bổn môn nhập môn cần mở kiếm khiếu, ngưng kết kiếm ý, nhưng mà kiếm ý này, để làm gì?"

Tô Bằng hỏi Độc Cô Thắng.

“Cái này à, không tiện giải thích, ngươi xem cái này".

Hai ngón Độc Cô Thắng thành kiếm, đâm về trán Tô Bằng!

Tô Bằng đứng yên bất động, mặc cho Độc Cô Thắng đâm tới, hai ngón kia, dừng lại ở một tấc trên trán Tô Bằng.

"Có cảm giác gì?"

Độc Cô Thắng hỏi, Tô Bằng nói:

“Kiếm ý của một kiếm bình thường, muốn đâm ấn đường ở giữa trán ta, kiếm ý xâm nhập ba tấc trong đầu ta".

“Đúng vậy, ngươi bây giờ, có thể cảm giác được kiếm ý của ta, cho nên có thể nói tùy tiện như chuyện thường, nhưng với người chưa từng tu hành kiếm ý, nói ví dụ như trẻ con, ta vừa một chiêu kiếm ý, đã lấy đi tính mạng của hắn".

“Lợi hại như vậy?"

Tô Bằng nghe xong, không khỏi há to mồm kêu lên, vừa rồi một ngón tay của Độc Cô Thắng mặc dù mau lẹ, nhưng không hề mang nội lực mà!

“Đúng vậy, bởi vì thần hồn của trẻ con, hoàn toàn không biết phòng ngự, chỉ có chân ngã, không có cái tôi chống cự, không có thần hồn phòng ngự, người trưởng thành bình thường mặc dù có vỏ cứng của mình chống cự, lại có chút thần hồn mỏng manh, nhưng không ibeest chủ động thuyên chuyển, cao thủ kiếm ý, tùy tiện không dùng bất kỳ chiêu kiếm ý nội lực nào công kích, giết người mặc dù không thể, nhưng có thể dễ dàng giết thức hải người thường thành kẻ ngốc!"

“Thật lợi hại!"

Tô Bằng nghe xong, không khỏi lộ vẻ ngưỡng mộ, nói:

“Nhị sư huynh, ngươi tính là cao thủ kiếm ý không?"

“Cảnh giới ta đến gần viên mãn, nhưng vẫn thiếu chút thành tựu".

Độc Cô Thắng đáp.

"Vậy... Đại sư huynh thì sao?"

Tô Bằng lại nghĩ tới Đại sư huynh thực lực sâu không lường được Từ Đạo Kỳ, hỏi.

“Đại sư huynh, đã tu hành đến cảnh giới kiếm ý viên mãn... ta cảm giác, hắn hẳn là đã mò tới mép cảnh giới Kiếm Hồn".

Độc Cô Thắng nói.

“Cảnh giới Kiếm Hồn?"

"Ừm, kiếm ý sau khi tiến thêm một bước ngưng kết, sẽ hình thành Kiếm Hồn, Kiếm Hồn do mỗi người ngưng kết đều không giống nhau, mà chỉ có thể ngưng kết một loại Kiếm Hồn, Đại sư huynh đại khái mười năm trước đã tới đỉnh phong cảnh giới kiếm ý, bây giờ hẳn là ngưng kết Kiếm Hồn bước đầu đi".

Độc Cô Thắng hơi ngửa đầu, có chút ngưỡng mộ nói.

“Cảnh giới Kiếm Hồn? Vậy có bao nhiêu lợi hại?"

Tô Bằng hỏi.

Độc Cô Thắng hơi suy tư, tựa hồ đang suy nghĩ giải thích thế nào, chợt thấy một vật, nói với Tô Bằng:

“Ngươi nhìn ba cây cổ thụ kia".

Tô Bằng theo ánh mắt Độc Cô Thắng nhìn lại, lại thấy, trước chòi gỗ, có ba đại thụ chọc trời, mỗi một gốc đều ba bốn người ôm hết, lúc này, lại hiện ra một loại khí tức khác thường!

“Đại thụ này... Không ngờ phía trên hoàn toàn chết rồi?"

Tô Bằng ngưng thần nhìn một hồi, đột nhiên sợ hãi kêu.

Tô Bằng cảm giác được, ngoài một thước rưỡi quanh đại thụ kia, không ngờ hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ, nhìn bộ dáng vẫn phồn thịnh, nhưng mà thực tế đã bị đoạt sinh cơ đồng loạt ở một thước rưỡi, không đầy bảy ngày, ba gốc đại thụ này sẽ biến thành ba gốc cây khô!

"Đó là lúc ngươi phá tâm ma cái tôi, đồng thời chém ra một kiếm, kiếm ý dung hợp nội lực, vời tu vi của ngươi, liền hoàn toàn chém đoạn sinh cơ đại thụ ngoài mấy trượng, gần như là kiếm ý đã tiếp cận cảnh giới tiểu viên mãn, cũng gọi là hư kiếm cảnh giới, còn Đại sư huynh, nếu tu luyện tới Kiếm Hồn, chính là sơ bộ cảnh thật, với tu vi uyên bác của Đại sư huynh, toàn lực thi triển, gần như..."

Độc Cô Thắng nói đến đây, giống như là tính toán trong lòng, một lúc sau, hắn mới dùng cách khác nói:

"Gần như có thể gọt một ngọn núi lớn xuống".

"..."

Tô Bằng nghe xong, không khỏi im lặng, đột nhiên, hắn giống như nghĩ tới lúc Lạc Hà Sơn quần hùng tụ hội, một người nói nửa câu, “'Người kia' năm đó, ban đầu một kiếm gọt sạch..."

Lúc ấy Tô Bằng nghe người này nói chuyện không rõ, không nghe rõ nửa câu sau, bây giờ nhớ tới, chẳng lẽ hắn nói, là hai chữ 'Ngọn núi'?

Vậy, quả thật trâu bò rồi...

Không, là sơn bảo rồi, quả thật ghê gớm...

Đó cũng là chuyện mười năm trước rồi...

Líu lưỡi hồi lâu, Tô Bằng hỏi:

“Nhị sư huynh, một kiếm toàn lực của ngươi..."

“Công pháp tu hành khác biệt, ta cho dù cảnh giới cao hơn nữa cũng không gọt được ngọn núi, nhưng nếu toàn lực tỷ thí với Đại sư huynh, ta tự tin trong vòng ba ngày sẽ không bị thua".

Độc Cô Thắng dường như suy tư nghiêm túc một chút, sau đó nói.

“Hóa ra các ngươi đánh một trận đều là ba ngày trở lên..."

Tô Bằng oán thầm.

“Thì ra là như vậy, vậy dưới Kiếm Hồn, còn có cảnh giới không?"

Lòng hiếu kỳ của Tô Bằng bị câu dẫn, lại hỏi.

"Còn một cảnh giới, là cảnh giới Kiếm Thần, có điều, cảnh giới này sư huynh ở trong ba mươi năm, đoán chừng cũng không thể nào đạt tới, trên Kiếm Thần, ta không biết, có lẽ sư tôn biết, còn cảnh giới cao hơn đi".

Độc Cô Thắng nói.

Dừng một chút, hắn bổ sung một điểm:

“Cảnh giới Kiếm ý, cũng không phải tương đương thực lực, có thể thực lực ngươi rất cao, nhưng tu hành kiếm ý không cao, cũng có thể kiếm ý rất cao, thực lực bình thường, nhưng nếu kiếm ý dung hợp vào trong thực lực, sẽ rất đáng sợ".

Tô Bằng im lặng một hồi lâu, đang tiêu hóa tin tức Độc Cô Thắng cho mình, một hồi lâu hắn mới khôi phục lại.

Sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Tô Bằng chính là hỏi:

“Sư huynh, ngươi mới vừa nói một kiếm ta chém ra lúc bài trừ tâm ma, đã đến cảnh giới kiếm ý tiểu viên mãn? Vậy há không phải vô địch ở trong các kiếm thủ bình thường? Đối chiến với ngươi, ta chỉ cần một chiêu kiếm ý chém sinh cơ hắn, hắn chết cũng không biết chết như thế nào?"

"A... Ngươi còn kém xa lắm, vào lúc đột phá tâm ma, trong phần lớn đệ tử chánh thức Tử Hà Môn đều chém ra một kiếm vượt qua cảnh giới kiếm ý của mình rất nhiều, từ một kiếm này, đại thể nhìn ra tiềm lực của người này, nhưng sau đó muốn chém ra nữa, phải từ từ tu hành, cùng cơ duyên xảo hợp".

"Ồ..."

Tô Bằng nghe xong, khẽ gật đầu, thầm nghĩ:

"Ta nói mà, cũng biết thăng cấp không dễ vậy mà".

Có điều, Tô Bằng lập tức lại nghĩ tới một chuyện, hỏi Độc Cô Thắng:

“Nhị sư huynh, lúc ngươi và Đại sư huynh đột phá, một kiếm chém ra, đều là cảnh giới gì?"

Độc Cô Thắng nghe xong, nhíu mày, nghĩ nửa ngày, sau nửa ngày mới giãn ra, vào lúc lòng hiếu kỳ Tô Bằng sắp bùng nổ, nói câu như vậy:

“Vì giữ lòng tin luyện kiếm của ngươi, ta vẫn nên không nói đi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui