Trên bè gỗ Thái Tuấn Hoa tìm được mặc dù có vài dấu vết ăn mòn, nhưng phần lớn vẫn xem như chắc chắn, ba người Tô Bằng thử một chút, bè gỗ này có lẽ có thể chở được sức nặng của ba người hoặc là nhiều hơn hai người.
Mái chèo tìm thấy, cầm lên tay đã có chút trơn bóng, bên trên mọc lên một vài nấm mốc đang sinh trưởng trong hoàn cảnh ẩm ướt, có điều xử lý đôi chút cũng nhận ra, mấy cái mái chèo này cũng không bị mục, còn có thể sử dụng được.
Sau khi xác định những vật này còn có thể sử dụng, ba người cũng không nói nhiều, bèn đem bè gỗ kéo xuống dưới lòng sông, nhảy lên trên.
Lương Úy là quý cô, tất nhiên sẽ không lý nào để cho quý cô ra sức chèo bè gỗ được, Tô Bằng giao cây đuốc đem trên tay cho Lương Úy, sau đó cùng Thái Tuấn Hoa đứng ở hai bên duy trì cân bằng trên bè gỗ, dùng mái chèo trong tay bắt đầu chèo.
Thật ra hai người cũng không cần tốn nhiều sức lực, bởi vì mạch nước ngầm này tự có phương hướng của mình, chỉ cần xuôi dòng đi xuống là có thể thẳng một đường đi đên đích của mình, tồn tại của mái chèo, là tránh trong sông ngầm đụng trúng đá ngầm hay gì đó.
Ba người cứ như vậy ngồi bè gỗ, xuôi dòng đi xuống nơi sâu trong dòng sông ngầm này.
Mạch nước của con sông ngầm này cũng không phải chảy quá xiết, có điều tốc độ chảy cũng không phải chậm, bọn người Tô Bằng ở trên nước, dùng tốc độ tương đương với tốc độ đi xe đạp bình thường tiến tới phía trước.
“Tề huynh, chúng ta cứ như vậy xuôi dòng khoảng chừng ba giờ, đã có thể đến nơi rồi.”
Thái Tuấn Hoa một bên điều khiển mái chèo, một bên nói với Tô Bằng.
“Ba giờ? Đây chẳng phải là phải đi khoảng chừng ba bốn mươi cây số sao?”
Tô Bằng tính toán một chút tốc độ của bây giờ, nói với Thái Tuấn Hoa.
“Gần như là khoảng cách này, nơi này cách cửa động thác nước chúng ta đi vào, vẫn xa như vậy...!Hơn nữa, đến nơi đó người hẳn cũng biết.
Hoàn cảnh trong bí cảnh kia, hoàn toàn không giống nơi chúng ta tiến vào, nơi đó nhiệt độ cao hơn rất nhiều so với nơi này, tình cảnh không giống như là lúc chúng ta đi vào rừng rậm nguyên thủy núi Đại Hưng An, ngược lại có điểm giống rừng rậm nhiệt đới của Nam Mỹ.
Thực vật cũng không giống như bên ngoài...!Theo suy đoán của ta, nơi đó có lẽ là một thung lũng tự nhiên, chỉ là thung lũng to lớn kia có chút khác thường, hơn nữa độ cao so với mặt biển vô cùng thấp, có lẽ dưới hai ba ngàn mét dưới mặt nước biển, nhưng bởi vì địa hình đặc biệt lại thêm nguyên nhân ta suy đoán có thể là địa nhiệt, tạo thành một bí cảnh đặc biệt.”
Thái Tuấn Hoa một bên chèo thuyền, một bên nói với Tô Bằng.
“Ồ? Những truyền thuyết trong hiện thực kia, địa hình bí ẩn đặc biệt có khả năng khiến cho những sinh vật như khủng long vẫn luôn tồn tại đến ngày nay?”
Tô Bằng nhớ tới một loại chương trình những bí ẩn chưa có lời giải đáp trong hiện thực, thuận miệng nói.
“Không sai biệt lắm, ngươi chưa từng tới nơi này, căn bản không tưởng tượng được.
Giới thực vật, động vật nơi đây hoàn cảnh sinh thái kỳ lạ đến cỡ nào, có thể nguyên nhân thực vật là bởi vì địa hình lòng chảo cực lớn đặc thù cùng không ít thực vật kỳ dị, hàm lượng dưỡng khí nơi đây có lẽ nồng đậm gấp mấy lần so với bên ngoài, cho nên một vài sinh vật không thể nào tồn tại ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy ở đây, còn có vài sinh vật tồn tại có hình dạng lớn gấp mấy lần so với vóc dáng người bình thường.”
Tô Bằng nghe thế, lập tức đối với bí cảnh Thái Tuấn Hoa miêu tả tràn ngập tò mò, nếu như có thể đến đó xem một lần, cho dù không có tồn tại bảo tàng đặc biệt có giá trị nào, cũng xem như vô cùng đáng giá.
Lúc hai người đang nói chuyện, Lương Úy cầm đuốc ngồi trên bè gỗ đột nhiên mở miệng:
“Hừ! Hai người các ngươi đừng nói nữa, các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”
Tô Bằng cùng Thái Tuấn Hoa nghe Lương Úy nói vậy, bởi vì có chuyện quái vật cóc khổng lồ bắt mồi vừa rồi, hai người lập tức cảnh giác, Tô Bằng vận công ở bên tai, quả nhiên, nghe thấy một âm thanh dường như có chút quen thuộc.
Thanh âm kia nếu nếu không phải là dùng nội lực tăng cường thính lực, vẫn không quá dễ phát hiện.
Nhưng sau khi tăng cường, Tô Bằng có thể nghe thấy rõ ràng, đây là một loại sinh vật biết bay khá lớn, không ngừng phát ra âm thanh đập cánh.
Chỉ là âm thanh của loại sinh vật này dường như có chút đặc biệt, âm thanh gần như nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Nhưng khi vận công vào lỗ tai, lại có thể nghe ra đây là một loại sinh vật khá lớn.
“Thứ gì vậy?”
Nghe thấy âm thanh này, Tô Bằng cùng Thái Tuấn Hoa cũng có chút không bình tĩnh, bởi vì bọn họ từ trong sóng âm phân biệt ra được, hình dạng sinh vật này ít nhất lớn hơn phân nửa con người, hơn nữa số lượng không ít, nếu như thứ này đồng thời tập trung tấn công, vậy thì vô cùng khó khăn.
“Mau xem! Nơi đó là cái gì?”
Khi Thái Tuấn Hoa và Tô Bằng tìm kiếm được nguồn gốc của âm thanh, đôi mắt Lương Úy khá là sắc bén đột nhiên hô lên một tiếng.
Tô Bằng cùng Thái Tuấn Hoa nhìn theo phương hướng Lương Úy chỉ, chỉ thấy trên thạch nhũ thạch bích hang động hai bên dòng sông, treo bốn năm thi thể.
Vốn dĩ ánh sáng ngọn đuốc Lương Úy cầm trên tay không chiếu được xa như vậy chỉ là trên thạch bích trong hang động mọc vài loại cỏ rêu xanh có thể phát sáng, mới khiến cho ba người Tô Bằng thấy rõ trên thạch nhũ trong hang động treo cái gì.