Tô Bằng lắc đầu, hắn vừa rồi quả thật định giải trừ hạn chế của Lãnh Sương Nguyệt, chỉ là vừa vươn tay ra, liền từ trong ngọc bội ác ý cảm giác được Lãnh Sương Nguyệt đột nhiên bộc phát địch ý với bản thân, cho nên trong nháy mắt kịp phản ứng, Lãnh Sương Nguyệt lợi dụng thời gian nói chuyện, đã điều dưỡng tốt nội thương của mình hơn nữa giải khai hạn chế phong mạch của bản thân.
Dù sao thủ pháp phong mạch mà Tô Bằng chỗ biết, chỉ là thủ đoạn sơ cấp, thuộc dạng tự học thành tài, còn chưa học qua kỹ năng liên quan phong mạch chính thức.
Mặc dù để nàng đi, nhưng chiếm được không ít tin tức hữu dụng, người Chân thần giáo kia, rất có thể chính là nhân tuyển nhất mạch toàn tâm đầu nhập vào chân ma mà nàng nói, trước đó ta cũng từng tiếp xúc người như vậy, công pháp bọn họ tu luyện cần làm ác nghiệp, quả thực có thể nói là táng tận thiên lương, cực kỳ bi thảm, gián tiếp xác minh lời nàng nói.
Tô Bằng nhìn phương hướng Lãnh Sương Nguyệt tuyệt trần mà đi, lúc này đã phương tung mờ ảo, hắn khẽ thở dài, nói với Thái Tuấn Hoa.
Thái Tuấn Hoa chỉ nhẹ gật đầu, đối với Lãnh Sương Nguyệt, hắn không biết nhiều, cũng không có hứng thú đặc biệt đối với Ma Môn, chỉ là lúc này nơi đây, gặp phải hai nhóm người trong bí cảnh này, mới có hơi hứng thú.
Tề huynh, bọn họ muốn tìm, có thể chính là Lỗ Ban tiền bối, có điều Lỗ Ban tiền bối đã sớm vũ hoá quy thiên, có lẽ những người này ngay cả rừng đao trước cung điện Lỗ Ban tiền bối cũng không thể vượt qua, chúng ta cũng không cần phí công suy nghĩ bọn họ, thừa dịp hai nhóm người bọn họ cắn nhau, không bằng chúng ta đi ra bí cảnh, tạo bè gỗ, trở về rừng rậm thế nào?
Thái Tuấn Hoa cũng nhìn thoáng qua phương hướng Lãnh Sương Nguyệt rời khỏi, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, khẽ gật đầu, ba người đổi Thái Tuấn Hoa làm chính, nhanh chóng phóng về phía có thể rời khỏi bí cảnh.
Chỉ là ba người vừa mới hành tẩu không bao lâu, Thái Tuấn Hoa đột nhiên tạo thế võ, khiến hai người Tô Bằng và Lương Úy chậm lại.
Tô Bằng cũng cảm thấy phía trước tựa hồ có dị huống, nên thân pháp cũng chậm dần, theo Thái Tuấn Hoa cùng chậm chạp đi tới.
Ba người rón rén đi tới chưa đến bốn mươi mét, liền thấy trong rừng, một cặp nam nữ, đang ở dưới một cây đại thụ, tựa hồ đang giằng co.
Tô Bằng dựa vào ánh trăng xuyên vào rừng xem, đôi nam nữ ở dưới cây cổ thụ chọc trời kia, chính là cô gái áo trắng trong ma giáo, cùng nam tử Ma môn có chút âm hiểm Sa Thiên Âu từng gặp trước đó.
Chỉ thấy giờ này khắc này, nữ tử áo trắng tựa hồ bị ít thương thế, dựa vào gốc cổ thụ che trời ngồi xuống, mà Sa Thiên Âu thì cầm một thanh trường kiếm, đứng ở trước người này.
Hai người này giằng co lẫn nhau, trong lúc nhất thời không chú ý đến ba người Tô Bằng tới chỗ này.
Ba người Tô Bằng chậm rãi nhân bóng đêm mò tới gần, che dấu tốt thân hình, đang quan sát ở đây sẽ xảy ra trò hay gì.
Vân Nhu sư muội, không ngờ lại đụng phải ngươi ở trong này, xem sắc mặt của ngươi rất không tốt, có phải là bị thương rất nghiêm trọng không? Nếu vậy, chỗ này của ta ngược lại còn có một bình đan dược cực phẩm trị liệu nội thương, không bằng tặng Vân Nhu sư muội thế nào?
Trong hai người giằng co, biểu hiện trên mặt Sa Thiên Âu đột nhiên biến hóa, lộ ra biểu lộ thoạt nhìn hết sức 'Chân thành tha thiết', nói với nữ tử áo trắng.
Nữ tử áo trắng được gọi là Vân Nhu này, nghe xong lời của Sa Thiên Âu, chẳng những không có mừng rỡ, mà khuôn mặt càng trở nên âm lãnh, mở miệng châm chọc:
Thương thế của ta, không nhọc Sa sư huynh ngươi quan tâm, huống hồ thương dược của Sa sư huynh, Vân Nhu tiêu thụ không dậy nổi, nói không chừng một khắc trước vẫn là thuốc trị thương, một khắc sau liền biến thành độc dược.
Ha ha ha! Vân Nhu sư muội nói đùa rồi, ta và ngươi đều là người trong Thánh môn, ta sao lại hại ngươi chứ?
Sa Thiên Âu vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói xong còn làm bộ đưa tay vào trong ngực, tựa hồ quả thật đang tìm kiếm thuốc trị thương cho sư muội đồng môn của mình.
Sa Thiên Âu, đừng tưởng ta không biết tâm tư của ngươi, ta bị thương viễn độn tới đây, trên đường đi đều là đường nhỏ không dễ tìm, lại tới đây không bao lâu liền gặp lại ngươi! Nếu không phải ngươi một đường theo dõi ta, nào có thể tìm đến nhanh như vậy?
Nữ tử áo trắng Vân Nhu, tựa ở trên đại thụ, lạnh lùng nhìn Sa Thiên Âu, nói với hắn.
Vân Nhu muội tử nghĩ nhiều rồi, ta tới đây chỉ là trùng hợp, hơn nữa, ta đi theo ngươi tới đây, có chỗ lợi gì đâu chứ?
Sa Thiên Âu nghe xong lời của Vân Nhu, nụ cười trên mặt không thay đổi, nói với Vân Nhu.
Vân Nhu nghe xong, không khỏi cười xuỳ một tiếng, nói:
Bản thân ngươi còn không rõ sao? Ngươi nghĩ là ta không biết, loan đao truyền thừa chủ Thánh Môn trong truyền thuyết kia, đã rơi vào trong tay ngươi!
Sa Thiên Âu nghe xong những lời này, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ngay sau đó khôi phục bình thường, thấp giọng cười ha ha, hỏi Vân Nhu:
Lý nào lại vậy? Ai mà không biết thanh loan đao kia của Thánh nữ bị người ta cướp đi, người cướp đi thanh loan đao kia từng lộ mặt với Thánh nữ, có thể xác định không phải ta, vậy loan đao sao lại ở trong tay ta?
Ngươi không thừa nhận cũng được! Vậy hãy để cho ta tới nói đi, Sa Thiên Âu, ngươi hẳn biết tin tức, một thời gian ngắn trước đó không lâu, ở trong hội đấu giá Lâm Y, thanh loan đao kia của Thánh nữ xuất hiện ở trên hội đấu giá, bị một đệ tử tên Âu Dương Diệu Thiên trong Thánh môn ta dùng số tiền lớn mua được, nhưng mà đệ tử này tin tức không mật, đồng thời tham gia hội đấu giá, còn mấy tên đệ tử khác chi nhánh Thánh môn, mấy người kia liên hợp với nhau, một đường chặn giết Âu Dương Diệu Thiên.
Nhưng mà chính vào lúc cục diện tất sát mà mấy tên đệ tử thiết lập, sắp thành công, một người bịt mặt đột nhiên xuất hiện ở trong cục sát, ra tay cướp đoạt loan đao của Âu Dương Diệt Thiên, đồng thời tổn thương mấy tên đệ tử lập bẫy kia.
Ngươi tưởng mình làm rất thông minh, tưởng che mặt sẽ không ai phát hiện đó là ngươi! Nhưng mà không ngờ, võ công còn cả thanh âm của ngươi, vẫn bị một người nhận ra, vừa hay, người kia vừa vặn cùng một nhánh với ta trong Thánh môn, hắn liền đem tin tức này lén báo cho ta, ta âm thầm điều tra trong môn, biết được đoạn thời gian kia ngươi vừa vặn ở gần Lâm Y, không phải ngươi ra tay, thì là ai?
Vân Nhu cười lạnh, nhìn Sa Thiên Âu, nói với hắn!