Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi


Sa Thiên Âu nghe theo như lời của Vân Nhu, không ngừng gật đầu, có điều nụ cười trên mặt lại biến mất không thấy gì nữa, biến thành vẻ mặt vô tình.
“Hóa ra là như vậy...!Nói như vậy, tiểu tử Vân Thạch kia, là đồng môn sư đệ của ngươi? Ta sớm nên nghĩ đến, trưởng lão nhánh các ngươi, bản thân không thể sinh con, cho nên ngược lại đặc biệt yêu thích bồi dưỡng hậu bối, chỉ là phàm là người vào trong nhánh của nàng, cho dù trước đó tên là gì, thì sau này đều được ban cho họ 'Vân'.”
Sa Thiên Âu thu hồi tay trước ngực, đằng ở phía sau, giống như là đang vuốt ve ngón tay, nói với Vân Nhu, chỉ là trong lời nói lại không có chút ý cười, chỉ là hờ hững.
Vân Nhu nghe thế, vẻ mặt cười nhạo trên mặt càng ngày càng tăng, nói với Sa Thiên Âu:
“Không còn giả vờ nữa sao? Ngươi rốt cuộc lòi ra cái đuôi cáo của ngươi rồi à, người nọ quả nhiên là ngươi! Vốn dĩ ta vẫn chưa xác định được, không ngờ chỉ thử ngươi một chút, ngươi quả nhiên đã thừa nhận rồi.”
Bọn người Tô Bằng nấp ở trong bụi cây nghe thấy đến đây, giống như đã hiểu rõ, hóa ra nam nhân bán loan đao trong buổi đấu giá của hội châu báu kia tên là Âu Dương Diệu Thiên, chỉ là người nọ cuối cùng vẫn là làm áo cưới cho người khác, mặc dù tốn một số tiền lớn, nhưng vẫn không giữ được loan đao, mà lại bị nam nhân tên là Sa Thiên Âu này đoạt được.

“Sa Thiên Âu này nếu đã thừa nhận như thế, vậy bước tiếp kia...!có lẽ chính là giết người diệt khẩu?”
Tô Bằng nghe đến đây, trong lòng lập tức nghĩ đến.
Quả nhiên, Sa Thiên Âu nghe thế, mỉm cười, nói với Vân Nhu:
“Vân Nhu sư muội biết cũng không có gì, ta chưa nói người kia không phải là ta, hơn nữa ta cảm thấy, một người chết rồi, cũng dễ dàng giữ bí mật hơn, Vân Nhu sư muội, nếu vậy ngươi cứ mang theo bí mật này đi xuống cửu tuyền đi, ta biết tính cách ngươi không thích gây thêm phiền phức cho người khác, vi huynh sẽ nhanh chóng quên ngươi đi, cho dù ngày giỗ của ngươi cũng sẽ không đến quấy rầy ngươi.”
Vân Nhu nghe thế, thân thể không khỏi chấn động, nàng không ngờ, Sa Thiên Âu lại trực tiếp như thế này.
Lúc nàng vạch trần bí mật của Sa Thiên Âu, vốn suy nghĩ, trước tiên khuất phục tinh thần của hắn, sau đó lại đưa ra điều kiện...!Vân Nhu biết tin tức này, nhưng không nói cho Lãnh Sương Nguyệt biết, giữ lại một tâm tư may mắn, bản thân cảm thấy tóm được chỗ sơ hở của Sa Thiên Âu, buộc hắn giao ra, hoặc ít nhất cùng hưởng chung bí mật của loan đao.
Chỉ là không ngờ, Sa Thiên Âu quả quyết như thế này, trực tiếp muốn ở chỗ này lấy mạng của nàng để diệt khẩu.
Vân Nhu quyết tâm quyết một trận sống chết với Sa Thiên Âu, nhưng mà vừa rồi đối đầu với Chân Thần giáo, nàng đã bị nội thương không nhẹ, lúc này chưa chắc là đối thủ của Sa Thiên Âu.
Suy nghĩ một chút, Vân Nhu đột nhiên nảy ra một kế, nàng đột nhiên lộ ra vẻ mặt giống như có chút khiếp sợ, nhìn sau lưng Sa Thiên Âu, nói:
“Thánh nữ đại nhân?”
“Hừ...”
Sa Thiên Âu nhìn thấy, cười lạnh một tiếng, nói:

“Không ngờ Vân Nhu sư muội bình thường huệ chất lan tâm, lúc gặp phải sinh tử, không ngờ lại ngây thơ như vậy, trò hề trẻ con thấp kém này, cũng muốn lừa được ta sao? Có điều Vân Nhu sư muội, Thánh nữ có ở sau lưng ta không ta không biết, nhưng mà sau lưng ngươi, đã có một sát thủ muốn lấy mạng ngươi, nếu ta là ngươi ta sẽ quay đầu lại nhìn xem thử đấy.”
Vân Nhu gạt Sa Thiên Âu không thành, không khỏi có chút tức giận, nàng làm sao để tâm lời nói của Sa Thiên Âu, chỉ thấy nàng miễn cưỡng tập trung nội lực, thi triển thân pháp muốn xông về phía Sa Thiên Âu.
Sa Thiên Âu hơi lui về phía sau một chút, sau đó cũng động thủ, tay giữ lấy chuôi kiếm, nhưng không rút kiếm ra, thân thể lại nhào tới trước Vân Nhu.
Lực chú ý của Vân Nhu không khỏi đều tập trung ở trên chuôi kiếm trên tay Sa Thiên Âu, người này mặc dù là người trong Thánh môn, nhưng trước kia lại từng giết chết một võ sĩ Phù Tang vượt biển đến đây, từ trên người võ sĩ Phù Tang kia tìm được một quyển bí kíp Bạt Đao Thuật, Sa Thiên Âu tìm được lãng nhân vùng duyên hải, sau khi ép buộc những người kia phiên dịch bí kíp Bạt Đao Thuật, lại lần lượt giết chết, để bản thân độc chiếm bí kíp này.
Bạt Đao Thuật có chỗ độc đáo của riêng mình, kiếm thuật bản thân Sa Thiên Âu có thể coi như bình thường, nhưng chiêu thứ nhất của rút kiếm, tuyệt đối có uy hiếp đối với nàng.
Cho nên lúc này, nàng nhìn thấy Sa Thiên Âu tay đè lên trên chuôi kiếm, toàn bộ tinh thần không khỏi đều tập trung vào nơi này.
Chỉ là, trong nháy mắt khi Vân Nhu tiếp cận Sa Thiên Âu, nàng chợt thấy khóe miệng Sa Thiên Âu lộ ra một nụ cười quỷ dị, trong đôi mắt Sa Thiên Âu, giống như phản chiếu một bóng người, giống như ma quỷ đánh úp mình từ phía sau.
Vân Nhu trong lòng hoảng loạn, vừa định quay người lại, chợt cảm giác phần gáy của mình đột nhiên nhoáng lên cảm giác vừa lạnh vừa đau lại vừa nóng, sau đó thân thể của mình, giống như hoàn toàn không thể khống chế được, ngã nhào xuống đất.
Mãi đến khi Vân Nhu hoàn toàn ngã trên mặt đất, trong ánh mắt của nàng mới nhìn thấy người tập kích nàng...!Nam nhân thân thể cao gầy giống như gậy trúc, lúc này, trong tay hắn ta cầm một thanh đoản đao, lạnh lùng nhìn mình nằm trên mặt đất.

Vân Nhu muốn mở miệng nói gì đó, nhưng mà cho dù là thân thể hay là miệng, bản thân cũng không điều khiển được, nàng đã hoàn toàn mất hết cảm giác đối với thân thể của mình.
“Đao pháp giỏi...!Ta từ trước đến nay nghe nói Đoạn Huyết Đao của Phong huynh ra tay tàn nhẫn nhanh gọn, vẫn luôn không được chứng kiến, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Sa Thiên Âu lúc này, chậm rãi buông cánh tay đặt ở trên chuôi kiếm, nói với thanh y nam tử đột nhiên xuất hiện ở phía sau Vân Nhu, chém một đao lên cần cổ Vân Nhu.
Người kia, chính là người trước kia được hắn gọi là Phong huynh.
“Bớt nói lời thừa đi, nàng ta vẫn còn chưa chết hẳn, nhanh tay xử lý nàng ta đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận