Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi


Nhìn thấy điều này, Kim Cô Thần Sử dị hoá này không nói những thứ khác, ít nhất về mặt sức mạnh so với ba người Tô Bằng đều mạnh hơn.
Các ngươi ở chỗ này sao...!Còn giết mấy tên phế vật...!Quả thật là đáng tiếc, mấy tên phế vật này không có học qua Thần Thuật chân thần, trong cơ thể không có phong ấn nhiều ác nghiệp, giết cũng là vô ích, nếu không giống như là thần sử đệ tam, bị các ngươi giết còn có thể mang đến cho chúng ta một số ác nghiệp tăng sức mạnh...
Kim Cô Thần Sử dường như đã bị hóa thú kia đi ra từ trong rừng, nhìn ba người Tô Bằng, trong miệng nói...
Tô Bằng nhìn hai thần sử giống như là đã bị hóa thú dưới bóng đêm này, nhìn nhìn lại khóe miệng của hai người, tựa hồ cũng có một chút vết máu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mở miệng nói:
“Vị đồng bạn đã chết đi kia của các ngươi đâu rồi...!Không phải là bị các ngươi ăn rồi đó chứ?
“Ngươi nghĩ như vậy, cũng không phải là không thể được.
Kim Cô Thần Sử tóc tai bù xù ánh mắt có màu đỏ như máu, cùng với cơ thể như sắp bùng nổ, không có phủ nhận, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ gì đó.
Chỉ thấy sau khi hắn nói ra những lời giống như chú ngữ này xong, trên thân thể của hắn đột nhiên có sương mù màu đen dũng mãnh phun trào ra, ở trên người của hắn, những ma văn có thể làm cho con người giống như kim cương bất hoại kia hiện lên, mà ở trong sương mù màu đen, dường như có một thân ảnh như màn sương dày đặc, bị trói buộc đang tru lên dường như muốn giãy thoát.
Lúc này đây, Kim Cô Thần Sử đột nhiên mở to miệng hít một hơi, thân ảnh màu đen trong sương mù đen ở trên người hắn kia đã bị hắn hút vào trong miệng, giống như là bị hắn ăn sạch sẽ luôn.


Mà còn bọn người Tô Bằng cũng nghe được một trận tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương thống khổ và thê thảm, sau đó thấy Kim Cô Thần Sử kia đột nhiên khép miệng lại.
Chỉ thấy sau khi hắn nuốt vào thân ảnh trong sương mù kia, thì sương mù màu đen như núi sâu trên người càng tăng vọt, gần như bao trọn thân thể hắn ở trong đó, giống như một ác ma toàn thân có ngọn lửa màu đen, ánh mắt của hắn càng thêm nhuốm màu đỏ như máu, nhìn về phía bọn người Tô Bằng.
Nhìn biểu hiện quỷ dị của người nọ, ba người Tô Bằng đồng thời cảm giác được sống lưng lạnh cả người, Kim Cô Thần Sử này chưa bàn tới thực lực như thế nào, chỉ cần bộ dạng này cũng đã rất dọa chết khiếp hồn vía người khác.
Thân ảnh trong sương mù màu đen mà Kim Cô Thần Sử nuốt vào này, giống như là thần sử nhỏ gầy đã bị Tô Bằng giết chết lúc trước kia, sau khi nuốt xong dường như dị hoá càng nghiêm trọng.

Lúc này hoàn toàn giống như là một ác ma.

Chỉ nghe thấy trong thân thể hắn không ngừng phát ra thanh âm kỳ quái, thân thể của hắn vốn đã rất cao, lúc này lại càng cao thêm một cái đầu, mà còn vũ khí Nguyệt Nha Sản kia của hắn, dường như đã nhận được sự kích phát năng lượng kỳ quái trên người hắn, ký hiệu trên Nguyệt Nha Sản sáng lên, lộ ra màu đỏ như máu, hơn nữa toàn thân Nguyệt Nha Sản thế nhưng lại cũng tăng lên một vòng.

Cũng không biết là làm sao mà có được.
Chỉ thấy Kim Cô Thần Sử này lại trở nên to lớn hơn một vòng, ngẩng đầu lên hướng về phía không trung phát ra một tiếng rống giận giống như mãnh thú.

Sau đó cầm trong tay Nguyệt Nha Sản đã hóa khổng lồ đỏ rực, muốn lao đến ba người Tô Bằng.
“Cẩn thận!
Tô Bằng thấy người này vọt tới, hướng về phía Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy mà hô to một tiếng, nếu không có đoán sai, lúc này Kim Cô Thần Sử này hẳn là đã công lực tăng mạnh, hơn nữa còn đao thương bất nhập.

So với Cổ Kiếm gặp qua ở Cổ Kiếm Sơn Trang lúc trước càng khó đối phó hơn.


Nhóm bọn hắn muốn đối phó với hắn tất nhiên càng không dễ dàng.
Sau khi Tô Bằng hô lên một tiếng này, tự mình thi triển thân pháp, đến nghênh đón Kim Cô Thần Sử này.

Tô Bằng rút kiếm xuất thủ, không chút nào che dấu, trực tiếp sử dụng công kích kiếm ý.
Đây cũng là kinh nghiệm lấy được ở Cổ Kiếm Sơn Trang lúc trước, những người tu luyện loại tà đạo công pháp này, hiệu quả công kích vật lý rất có hạn, nhưng công kích kiếm ý lại hết sức hữu hiệu.
Chẳng qua là một chiêu công kích kiếm ý này của Tô Bằng chém qua, lại không phải là một kiếm khiến cho Kim Cô Thần Sử bị dị biến này bị phá hủy công pháp như trong dự liệu.

Chỉ là trong nháy mắt, sau lưng Kim Cô Thần Sử xuất hiện một hình ảnh sương mù dày đặc cực lớn, có chút giống như là một con vượn khổng lồ bị ma hóa.

Chỉ là sương mù có hình con vượn cực lớn này tựa hồ bị thứ gì đó tách ra, khiến cho thân thể Kim Cô Thần Sử dừng lại một chút, nhưng lập tức, sương mù dày đặc hình con vượn khổng lồ bị ma hóa này lại một lần nữa tụ hợp cùng một chỗ.

Mà còn Kim Cô Thần Sử, giống như đã bị chọc giận, hét lớn một tiếng liền lao đến Tô Bằng, nện xuống một xẻng!
Tô Bằng cả kinh, hắn thi triển thân pháp như lắc mình tránh khỏi một xẻng này, xoay tay lại một chiêu kiếm ý.


Nhưng mà lại giống như lúc này, sau lưng Kim Cô Thần Sử kia dường như có một sương mù màu đen hình con vượn khổng lồ bị ma hóa bị kéo ra khỏi thân thể.

Nhưng mà lại lập tức ngưng tụ lại, một lần nữa trở lại bên trong thân thể của Kim Cô Thần Sử.
Mà còn Kim Cô Thần Sử giống như đã bị chọc giận tột đỉnh, ánh sáng màu đỏ quỷ dị xuyên qua hai mắt, chăm chú nhìn Tô Bằng, xông đến tập kích hắn.
Tô Bằng cảm giác, Kim Cô Thần Sử này cho dù là sức mạnh hay là tốc độ, đều so với mình mạnh hơn một chút, chỉ có điều chiêu thức của đối phương không đủ tinh diệu, mới có thể để cho mình có một ít khe hở, nếu không chỉ cần đối mặt thì không bao lâu nữa đối phương đã có thể đập chết mình dưới cái xẻng này.
Cảm giác bị áp bách cường đại này, sau khi Tô Bằng tiến vào thế giới của Tử Vong Luân Hồi gần như không có gặp phải, khí tức khủng bố của đối phương quả thực đè nén sư hô hấp của con người, khiến người ta có cảm giác như tử vong đang theo sát bên mình.
Nếu phải so sánh, Tô Bằng ở trong nháy mắt, cảm giác mình giống như là nữ diễn viên chính nhu nhược trong series phim Resident Evil kia, hoàn toàn bị áp đảo.
Nhất là khi lá bài chủ chốt của Tô Bằng là công kích kiếm ý kia cũng chỉ có thể làm suy yếu đối phương chứ không cách nào loại bỏ hoàn toàn được đối phương, loại cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận