Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi


Hai hòa thượng da đồng sau lưng Thích Duy, biết lúc này là giây phút quan trọng, cũng không cần Thích Duy Tín nói, ôm hai sư huynh đệ bị thương, liền hướng ra bên ngoài huyệt động mà chạy đi.
Trong tay Tô Bằng cầm lấy cơ quan này, đang lâm vào do dự.
Tô Bằng nhìn hai hòa thượng da đồng ôm sư huynh đệ chạy ra phía ngoài kia, nhìn lại Thích Duy Tín trước mặt mình.

Trong nháy mắt, trong đôi mắt Tô Bằng để lộ ra hung quang, suy nghĩ mình có nên trực tiếp lòng dạ độc ác một chút hay không, liều mạng dùng hết toàn bộ Ngưu Mao Kim Châm trong tay để đánh phế một hòa thượng da đồng, sau đó đuổi theo giết chết, rppof đem Thích Duy Tín cùng với một hòa thượng da đồng còn lại kia cũng giết chết ở chỗ này, sau đó rắc Hóa Thi phấn một cái, xong hết mọi chuyện.
Nhưng mà ở một phương diện khác, Tô Bằng vẫn còn do dự một chút.

Thích Duy Tín đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt bi phẫn, khiến Tô Bằng trong nháy mắt cảm giác mình giống như là nhân vật phản diện, khiến Tô Bằng không muốn động thủ cho lắm.
Hơn nữa còn thêm một việc lo lắng khác, chính là lo lắng về thực tế, võ công của Thích Duy Tín cùng với hai hòa thượng da đồng vừa mới chạy đi kia không tệ, mình đuổi theo cũng chưa chắc có thể giết chết toàn bộ đối phương.

Nếu có một người chạy thoát trở lại báo tin cho Đại Không Tự, bản thân mình cùng với Đại Không Tự có thể bị kết thù hận mãi không giải được.
Dù sao vừa rồi lúc sử dụng Ngưu Mao Kim Châm, Tô Bằng không có trực tiếp bắn vào chỗ hiểm trái tim, mà là bắn vào phía bụng, lực xuyên qua của Ngưu Mao Kim Châm rất mạnh, đoán chừng đại đa số kim châm đều sẽ bị bắn xuyên qua cơ thể, sẽ không lưu lại ở trong thân thể bao lâu, cũng không cần lấy mạng hai hòa thượng da đồng bị trúng chiêu kia.
Chỉ cần không chết người, như vậy mình và Đại Không Tự còn có thể cứu vãn, nếu mình đã muốn nhẫn tâm hạ sát thủ, như vậy nhất định phải diệt khẩu toàn bộ.

Nếu là như vậy, một khi đối phương không có bị diệt khẩu hết, Đại Không Tự tất nhiên sẽ dồn toàn bộ lực lượng để đuổi giết mình.


Mình mặc dù có khả năng thay đổi mặt, nhưng cũng không thể mãi luôn trốn tránh đối phương như vậy được, mình lộ diện trên giang hồ, liền bị đuổi giết đến tận cùng.

Dù sao người ta được xưng là môn phái chính đạo đứng đầu chốn giang hồ, lực lượng của mình so sánh với thế lực của một môn phái, vẫn là quá yếu.
Lúc ý nghĩ còn đang xoay chuyển.

Hai hòa thượng da đồng kia đã lưng cõng sư huynh đệ của bọn hắn rời khỏi huyệt động.

Tô Bằng nhìn thấy như thế, còn Thích Duy Tín đã đi đến vị trí phía trước, thi triển thân pháp nhanh chóng xê dịch đến bên cạnh hai người vợ chồng Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy.

Tô Bằng khẽ thở dài một tiếng, buông tha cho ý định đuổi giết.
“Vẫn là lòng ta không đủ độc ác.

Nếu không lợi dụng tình cảm giữa sư huynh đệ bọn họ, chưa hẳn đã không thể giết chết toàn bộ.
Trong lòng Tô Bằng tổng kết, khe khẽ lắc đầu.
Mình làm việc, vẫn không được quyết tuyệt độc ác, chuyện như vậy nếu như rơi vào trong tay hai thúc thúc của mình, bọn họ nhất định là sẽ đem chuyện này làm đến tận gốc.


Chỉ trong khoảnh khắc trong lòng Tô Bằng do dự, đã bỏ qua thời cơ tốt nhất, lúc này Thích Duy Tín đã đứng ở phía sau hai vợ chồng Thái Tuấn Hoa, ý tứ đã rất rõ ràng.

Chính là dùng vợ chồng Thái Tuấn Hoa ngăn chặn Tô Bằng.

Nếu Tô Bằng đuổi theo giết chết hai sư huynh đồng môn kia, hắn sẽ hạ thủ đánh chết vợ chồng Thái Tuấn Hoa.
Hành động này, cũng chỉ có Thích Duy Tín đã từng lăn lộn trên giang hồ mới có thể làm được, nếu đổi lại là mấy người sư huynh của hắn, cho dù rơi vào loại hiểm cảnh này cũng không nghĩ ra cách dùng bạn của Tô Bằng để uy hiếp.

Đây chính là sự khác biệt giữa thí luyện ở trong hồng trần với thanh tu trong cửa Phật.
Chẳng qua là Thích Duy Tín đứng giữa hai loại lựa chọn một là kiên trì lý lẽ không đả thương người vô tội của Phật môn, hai là dùng sự uy hiếp hèn hạ để đảm bảo sự an toàn cho sư huynh, hắn sẽ lựa chọn cái sau.

Tóm lại đối với đệ tử Đại Không Tự muốn tu hành Phật pháp mà nói, loại tâm tính biến hóa này đến tột cùng là tốt hay là xấu, cũng không quá dễ dàng phân biệt được.
Tô Bằng thấy đã mất đi cơ hội đuổi giết tốt nhất, cũng thu tâm tư này lại, không hề nghĩ tới giết người diệt khẩu nữa.
Thích Duy Tín này, Tô Bằng cũng định bỏ qua, mặc dù mình sử dụng Bí thuật bắt mồi cùng với Ngưu Mao Kim Châm, nhất định có thể giết được người này, có điều mình đã thả cho hai hòa thượng da đồng kia rời đi, lúc này có giết Thích Duy Tín cũng không cần thiết nữa.
Nếu đã như vậy, còn không bằng làm người tốt đến cùng, nghĩ đến đây, Tô Bằng nhìn thoáng qua Thích Duy Tín, nói:
“Ta vốn không muốn đả thương người, nhưng là mấy người hòa thượng các ngươi năm lần bảy lượt đến gây sự, làm cho ta không thể không ra tay, ta bất đắc dĩ mới sử dụng cơ quan làm bị thương mấy sư huynh của ngươi.


Có điều hôm nay đến đây thôi, tâm tư của ta cũng đã phai nhạt, thôi, ngươi thả hai vị bằng hữu của ta ra, ta sẽ để cho ngươi rời khỏi đây, sẽ không đuổi theo giết các ngươi đâu.
Thích Duy Tín nghe xong, trên mặt lộ ra biểu tình bi phẫn, nói:
“Ngươi để mọi người bị thương bị giết rồi mới nói ra những lời này? Ta đương nhiên sẽ không tin tưởng ngươi, ta sẽ ở lại chỗ này, nếu ngươi lại đây, hoặc là truy sát mấy vị sư huynh của ta, ta liều mạng bỏ đi đạo nghĩa Phật pháp mà ta tu hành, sẽ giết hai người bằng hữu của ngươi trước.

Nếu như ngươi muốn giết ta thì cứ giết ta đi, nếu ngươi không giết ta, ta cũng sẽ tự phế võ công, xem như là sự tạ tội vì đã giết người vô tội của ta.
“Hừ, ngươi thật sự cho rằng thế giới này đều xoay quanh Đại Không Tự của ngươi sao?
Tô Bằng nghe xong, hừ lạnh một tiếng, nói:
“Ta không có ý định đuổi theo giết chết sư huynh của ngươi, ngươi cũng không đáng dùng cái chết để đe doạ thề hẹn gì, lại càng không cần phải dùng bằng hữu của ta để uy hiếp ta.

Bằng hữu của ta nếu như có một người bị thương, ta liền cầm lấy ám khí kia giết đến Đại Không Tự của các ngươi, diệt sạch người của Đại Không Tự các ngươi!
Những lời này của Tô Bằng, chỉ là để uy hiếp, Ngưu Mao Kim Châm của hắn cho dù lợi hại đến đâu cũng chỉ có thể sử dụng ba lượt, bây giờ sức mạnh của cơ quan này chỉ có thể bắn thêm một lần nữa thôi.

Tàn sát hết Đại Không Tự chẳng qua là nói khoác một tí, trên thực tế Đại Không Tự cho dù dùng tám kiệu lớn mời Tô Bằng đi, hắn cũng sẽ không đến đó liếc mắt nhìn một cái nữa là.
Có điều Thích Duy Tín không biết điều này, thấy được sự đáng sợ của cơ quan trong tay Tô Bằng kia, lúc này cho dù nói với Thích Duy Tín thứ này có thể bắn vô số lần, hắn cũng sẽ tin tưởng.

Thích Duy Tín mấy lần muốn nói, tuy nhiên cũng cảm giác không có lời nào để nói, cuối cùng dứt khoát im lặng, khoanh chân ngồi dưới đất, một tay chống giữa lưng của Thái Tuấn Hoa, ngồi bất động ở chỗ đó.
Tô Bằng thấy bộ dạng của Thích Duy Tín, xem ra là đã quyết tâm sẽ không động, trong lòng cũng có phần bất đắc dĩ, liền cũng ngồi xuống, giằng co cùng với Thích Duy Tín.

Hai người cứ ngồi như vậy, có chừng hơn một canh giờ, bên ngoài sắc trời cũng đã bắt đầu thấy ánh sáng, lúc này Thích Duy Tín mới giật giật cơ thể.
Hắn cảm giác dựa theo tốc độ của sư huynh mình, mặc dù hai sư huynh mỗi người mang theo một người cũng đã đi hơn một canh giờ rồi, khoảng cách cũng đã không sai biệt lắm.

Dù sao bên ngoài là rừng rậm nguyên thủy, đối phương mặc dù truy tìm cũng không dễ dàng đuổi theo được.
Mà còn trong lòng hắn cũng lo lắng về hai sư huynh bị thương, thấy bộ dạng của Tô Bằng quả thật không giống như là muốn đuổi giết theo, mới mở miệng niệm một tiếng a di đà phật, đứng lên đi tới một bên.
“Thế nào, đã nghĩ thông suốt rồi sao?
Tô Bằng ngồi dưới đất mở mắt ra, nói với Thích Duy Tín.
“A di đà phật, ta đã thấy được sinh tử của mình, ta uy hiếp hai người bọn họ, đã không còn là hành vi mà Phật môn chính thống nên làm, ta vốn định tự sát để tạ ơn Phật tổ, chẳng qua là đệ tử cửa Phật không thể tự sát vậy nên ngươi cứ tới đi.

Ngươi muốn dùng võ công giết ta, hay là dùng cơ quan của ngươi thì xin cứ tự nhiên.
Thích Duy Tín nói, nói xong hắn giống như đã buông bỏ mọi thứ, đứng lên nhắm mắt lại, đứng ở nơi đó một bộ dạng mặc người chém giết.
Tô Bằng nhìn thoáng qua hắn, không có để ý đến hắn, thầm nghĩ hòa thượng này học Phật học đến điên rồi, cũng không còn để ý đến hắn nữa.
Tô Bằng thi triển nội lực, xoa bóp Thái Tuấn Hoa một phen mới khơi thông lại mạch lạc đã bị bế của hắn.
Thái Tuấn Hoa đứng dậy, đầu tiên là trừng Thích Duy Tín một cái, sau đó vội vàng nới tiếng cảm ơn với Tô Bằng, sau đó liền đi khơi thông kinh mạch cho vợ của mình.
“Hòa thượng kia, còn chưa cút sao, ở lại đây làm cái gì?
Tô Bằng nhìn thoáng qua Thích Duy Tín, nói với hắn.
Thích Duy Tín mở mắt, thấy Tô Bằng dường như không có ý định giết mình, hắn nhìn Tô Bằng một cái thật sâu, sau đó không nói một lời đã lao ra khỏi động...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận