Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi


Tô Bằng lập tức nhận ra người nọ dưới lầu, đúng là Tạ An, nhìn thấy hắn tới rồi Tô Bằng cũng không nghĩ nhiều hơn nữa, trong phòng chờ hai người đi lên.

Không bao lâu, Từ bá mang theo Tạ An đi lên lầu, Tạ An nhìn thấy Tô Bằng, không khỏi ngẩn người.

Tô Bằng kịp phản ứng, gương mặt mình bây giờ vẫn là sau khi thay đổi, khẽ cười cười, sử dụng nội công mát xa một hồi trên mặt mình, khôi phục diện mạo như trước.

Nhìn thấy gương mặt Tô Bằng thay đổi trở lại, Tạ An nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu sau mới kịp phản ứng lại, hắn tiến lên một bước chắp tay thất lễ, cung kính nói:
“Bái kiến chủ thượng.


Tô Bằng nghe Tạ An nói như thế, trong lòng cảm giác tương đối hài lòng, xem ra Tạ An này vẫn là người rất coi trọng lời hứa, cũng không có sau khi mình giúp hắn thì trở mặt khôngnhanajn người, người này sau khi đại thù được báo, cũng không có mục tiêu nhân sinh gì, xem ra là thật lòng đi theo mình.


Tô Bằng đối với hắn khẽ gật đầu, nói:
“Lần này vì sao gọi ngươi đến, trong thư có lẽ đã nói rất rõ rồi, có gì không rõ nữa không?”
“Thư và lưu thư của chủ thượng đã nói rõ ràng mọi chuyện, Tạ An đều hiểu rõ rồi, hơn nữa Tạ An đã sớm chán ghét tranh đấu giang hồ, vốn định tìm một chỗ sống cho qua những ngày tháng bình thường, chủ thượng cho ta cơ hội, Tạ An tất nhiên sẽ toàn lực làm việc vì chủ thượng, xem như là bắt đầu một cuộc đời mới.


Tạ An nói với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, nói:
“Không cần áp lực quá lớn, ta cũng không có dã tâm gì, chỉ là cần một địa điểm dừng chân đồng thời kinh doanh một chút sinh ý mà thôi, ngươi cũng không cần phải quá áp lực như thế, xem như là tự mình buôn bán, tương lai trở thành một ông chủ giàu có, cũng tốt.


Dứt lời, Tô Bằng dừng một chút, nói:
“Thoáng cái dường như ta đã rời khỏi quận Giang Ninh một thời gian rồi, không biết tình huống quận Giang Ninh như thế nào, Tạ An ngươi nói xem thử, sau khi ta đi rồi quận Giang Ninh có chuyện gì xảy ra không?”
“Quận Giang Ninh mấy tháng nay, không phải rất yên bình.


Tạ An nghe Tô Bằng hỏi thế, suy nghĩ chốc lát rồi nói:
“Chủ yếu vẫn là chuyện của Hắc Thủy quân, đại thống lĩnh Hắc Thủy quân Lô Khiếu Thiên bị người giết chết, Hắc Thủy quân quận Giang Ninh lòng người có chút không yên, có nhiều các nói, có người nói là giang hồ báo thù, có người nói là Lô Khiếu Thiên đắc tội nhân vật hắc đạo giang hồ, bị người mời sát thủ giết chết, có điều khiến lòng người hoang mang nhất chính là cách nói, thành chủ Mạc Thiên Kình quận Giang Ninh bởi vì kiêng kị Lô Khiếu Thiên cầm giữ quân quyền, cho nên cho nên mời cao thủ giang hồ, sắp đặt giết chết Lô Khiếu Thiên.


Tô Bằng nghe thế, trầm ngâm một chút, Lô Khiếu Thiên chết như thế nào bản thân vô cùng rõ ràng, là mình sử dụng Phong Vân Nhất Đao giết chết, chỉ là không ngờ sau khi mình đi khỏi, lại có nhiều lời đồn đãi như vậy.


Nghe Tạ An lúc này nói thế, dường như bản thân Lô Khiếu Thiên đến tột cùng chết như thế nào, đã không phải là trọng điểm nữa, mà là ý nghĩa sau khi hắn chết mang lại.

Lời đồn đãi chưa bao giờ sẽ không có lửa thì sao có khói, đã có đồn đãi nói là thành chủ Mạc Thiên Kình ra tay giết Lô Khiếu Thiên, chắc chắn không phải là đồn đãi đơn giản mà thôi, dựa theo Tô Bằng phán đoán, chắc hẳn ở bên trong có ý tứ hàm xúc khác.

Có thể là kẻ địch của quận Giang Ninh phát tán tin đồn, cũng có thể là một vài người trong Hắc Thủy quân biểu đạt bất mãn đối với đại thống lĩnh đã chết, nhưng có một điểm có thể chắc chắn, chính là tuyệt đối không phải là mũi tên không đích.

Tô Bằng trầm ngâm tự hỏi một chút, mới mở miệng hỏi Tạ An:
“Mạc Thiên Kình kia có phản ứng gì không? Còn có người nào tiếp nhận vị trí Lô Khiếu Thiên không?”
“Tiếp nhận vị trí Lô Khiếu Thiên, là một thống lĩnh Hắc Thủy quân tên là Hàn Thác, có điều dường như trong Hắc Thủy quân cũng không phải là không có tiếng phản đối, bởi vì nghe nói Hàn Thác này không lâu trước đó vẫn chỉ là một bách phu trưởng, lúc này được thăng chức nhanh như vậy, khiến cho rất nhiều người trong lòng không phục.

Nhưng thành chủ Mạc Thiên Kình lại dốc lòng ủng hộ Hàn Thác này, mặc dù trên danh nghĩa, hắn chỉ là thay quyền đại thống lĩnh, nhưng trên thực tế đã nắm không ít quyền lực thực tế trong tay, sau khi nhậm chức thống lĩnh dẫn theo Hắc Thủy quân tiến hành diễn luyện lần đầu khá là lớn, thanh lý một lần sơn tặc đạo phỉ phụ cận quận Giang Ninh, không thể không nói, vẫn là rất có hiệu quả, hiện tại quận Giang Ninh trị an tốt hơn rất nhiều, dân chúng trong thành ngược lại luôn miệng khen ngợi.


Tạ An trả lời Tô Bằng.


“Hàn Thác? Không ngờ hắn lại được làm đại thống lĩnh Hắc Thủy quân.


Tô Bằng nghe thế, cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi, thời gian bản thân quen biết Hàn Thác cũng tương đối sớm, lúc trước thấy hắn chỉ là một bách phu trưởng mà thôi, còn là bởi vì bản thân tiêu diệt sạch sẽ cường đạo núi Thanh Long đạt được quân công, mới có thể được thăng chức, không ngờ bách phu trưởng nho nhỏ lúc trước kia, lại được Mạc Thiên Kình đặc biệt đề bạt lên làm chức vụ thống lĩnh Hắc Thủy quân.

“Tên này không phải là con riêng của Mạc Thiên Kình đó chứ! ”
Trong lòng Tô Bằng có chút tò mò đoán già đoán non, có điều lập tức cũng trở lại bình thường, căn cứ tất cả hành vi lúc trước của Hàn Thác rất có thể là tai mắt Mạc Thiên Kình sắp xếp trong Hắc Thủy quân, cho nên bởi vậy phán đoán Mạc Thiên Kình đối với hắn vẫn tương đối tin tưởng, mà lúc này Hắc Thủy quân đề cử một người trẻ tuổi không có căn cơ gì lên làm đại thống lĩnh cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất dễ dàng khống chế, kinh nghiệm của Hàn Thác không đủ để phục chúng, hơn phân nửa là dựa vào không hề nâng đỡ, sau khi lên chức, tất nhiên cũng sẽ vào trong phủ thành chủ.

Tô Bằng nhẹ gật đầu, sau đó nhớ tới một chuyện, hỏi Tạ An:
“Đúng rồi, còn nhớ chuyện lần đó chúng ta ra tay ngăn chặn Cổ Kiếm sơn trang buôn người chứ? Khi đó mấy người cùng hành động với chúng ta, ngươi có quen biết hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận