Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi


Có điều hai người dường như có chút khác nhau, Quyền Thần Thi Thanh là dựa vào tốc độ siêu cấp nhanh để ra quyền, đánh ra khối khí thể tương tự như pháo không khí, đi công kích Tô Bằng.

Mà lão hòa thượng này thuần túy là dựa vào nội lực vô cùng cường đại, sử dụng nội lực trực tiếp công kích cách một khoảng cách.

“Công kích viễn trình, chiến sĩ cận chiến, Tanks hậu thuẫn, cái gì cũng có, thật đúng là xem trọng ta mà!"Tô Bằng trong nháy mắt đánh giá lực chiến đấu của bốn lão hòa thượng này một tý, nếu không nói đến Tất sát, mỗi người đều có thực lực không kém gì của mình, có lẽ còn mạnh hơn một chút, vô cùng cường hãn.

Có điều Tô Bằng cũng không phải là quá bất ngờ, đây mới là thực là mà danh môn đại phái nên có, nếu cao thủ trên giang hồ đều giống như Phùng Thiết của Thục Sơn Kiếm Phái kia, còn có thể duy trì thế lực đứng đầu thiên hạ mới là chuyện khiến người ta cười đến rụng răng.

Tô Bằng tuy rằng cảm giác kẻ địch cường đại, nhưng trong lòng cũng không hề bối rối, đối phương dù sao vẫn thuộc về phạm trù người giang hồ, so sánh với loại người chơi như mình này, tuy rằng lực sát thương phát ra bình thường nhìn như mạnh hơn một chút nhưng lại không bằng được những con át chủ bài như Tất sát.

Bùng nổ trong nháy mắt không bằng mình, mình tuy rằng thực lực bình thường nhìn như kém hơn bọn họ một đường, nhưng nếu lật át chủ bài ra hết, lực bùng nổ trong nháy mắt sẽ vượt qua được bọn họ.

Bốn lão hòa thượng này, sau khi một người xuất ra một chiêu, liền từ bốn phương tám hướng vây Tô Bằng vào giữa, sau khi giao thủ một phen bọn họ cũng đại khái hiểu được thực lực của Tô Bằng.

“A di đà phật, Tô thí chủ ở tuổi này đã có thể tu hành võ công đến trình độ như bây giờ, đúng là không dễ dàng.

Có điều, Tô thí chủ, nếu là ngươi chỉ có những năng lực này, sợ là vẫn tránh không được cùng với chúng ta đi Đại Không Tự một chuyến.


"Hư Văn hòa thượng dẫn đầu bốn lão tăng, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe xong, nói:“Bây giờ nói những lời này vẫn còn quá sớm!"Nói xong, chung quanh thân thể bảo kiếm của Tô Bằng đột nhiên xuất hiện một mảnh lực trường nội lực, màu sắc của không khí tựa hồ cũng biến thành màu đỏ.

Tô Bằng đứng trong lực trường này, quát lên:“Lại đến đấu tiếp đi!"Hắn đã phát động tâm pháp Dung nham tâm hỏa ngục của Dung Nham Kính Hồ sau khi tu hành đến tầng thứ mười thì thu được Áo Nghĩa đó.

Bốn lão hòa thượng vây ở chung quanh, đột nhiên cảm giác không khí dường như thoáng cái nóng rực lên, nhiệt độ nóng bỏng kia làm cho chòm râu lông mày của bọn họ cũng đều uốn cong lên, giống như lúc nào cũng có thể bị nướng cháy.

Bốn lão hòa thượng này đồng thời cả kinh, đều tự thi triển nội lực của mình, bảo vệ thân thể của mình mới cảm thấy loại cảm giác nóng bỏng này đỡ hơn một chút.

Nhưng mà nhiệt độ của không khí không ngừng tăng lên, gạch xanh trên mặt đất tựa hồ cũng bị nhiệt độ cực cao này nướng đến lóc mặt, mơ hồ biến thành màu đỏ.

Bốn lão tăng này liếc mắt nhìn một cái trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Này rõ ràng cho thấy là do nội lực của Tô Bằng tạo thành, hiệu quả nội lực cỡ này cho dù là so với tu vi nội lực hơn một giáp của bốn lão tăng này cũng chỉ có hơn chứ không có kém.

Bốn lão tăng tự hỏi, ai mà có thể dùng nội lực làm được điều này chứ.

Trình độ nội lực khủng bố của Tô Bằng đã vượt qua sức tưởng tượng của bốn lão hòa thượng, nếu không phải chiếm được cái gì kỳ ngộ kinh trời, cho dù Tô Bằng đã tu luyện trong bụng mẹ cũng không thể nào có được tu vi đến cỡ này.

Bọn họ tất nhiên không thể tưởng tượng được nội lực của Tô Bằng căn bản không cần tu luyện, chỉ cần có kinh nghiệm thực chiến là có thể tăng lên.

Rất nhanh, nhiệt độ chung quanh thân thể Tô Bằng đã tăng lên gấp hai.

Trong vòng tròng hơn mười thước vuông chung quanh hắn, không khí đã bắt đầu bốc hơi, gạch xanh trên mặt đất biến thành màu đỏ, không khí cũng trở thành một mầu đỏ ngầu, cảnh tượng kia quả thật giống như là ở trong dung nham địa ngục.

Bốn lão hòa thượng đều hết sức vất vả để kiềm chế, bọn họ tự giữ thân phận, tất nhiên không thể không chú ý đến hình tượng của mình, để y phục trên người không vì nhiệt độ quá cao mà bị thiêu cháy, nên bọn họ chỉ có thể phóng nội lực ra ngoài, bảo vệ áo cà sa trên người, chỉ là như vậy khiến bọn họ vất vả hơn rất nhiều, không có bình tĩnh thong dong như mới vừa rồi nữa.

“Tới đi!"Tô Bằng hét lớn một tiếng trong miệng, cầm kiếm tấn công tới Hư Văn cầm đầu.


Hư Văn tuy rằng đã tiêu hao một phần nội lực để bảo vệ áo cà sa của mình, nhưng mà dù sao hắn nội lực thâm hậu, vẫn có tinh lực đỡ công kích của Tô Bằng.

Hắn bày ra một tư thế giống như còn muốn thi triển chùy Kim Cương Phục Ma.

Tô Bằng nhưng lại không thi triển kiếm thế, mà là từ trên không trung xuất ra một đạo kiếm ý công kích về phía Hư Văn.

Một kiếm quất tới, thân thể Hư Văn đột nhiên dừng lại, dường như đã bị trúng kiếm ý.

Tô Bằng không một chút lưu tình, một kiếm đâm tới trong lòng hắn.

“Sư huynh cẩn thận!"Thấy một màn như vậy, ba hòa thượng ở phía sau tựa hồ sợ Hư Văn sẽ bị thương, đồng loạt xông lại đây.

Tô Bằng tạm thời không có để ý đến ba hòa thượng ở phía sau, trực tiếp công kích tới Hư Văn.

Sự hoảng hốt bên trong ánh mắt Hư Văn lúc Vô Phong Kiếm của Tô Bằng cách cổ của hắn còn có khoảng mười phân, mới biến mất.

Tốc độ khôi phục này đã để Tô Bằng phải kinh ngạc, nếu là người bình thường, thời gian hoảng hốt so với hòa thượng này thường dài hơn hai ba giây đồng hồ, xem ra Hư Văn này vẫn còn có chút công phu tu dưỡng tinh thần.

Chỉ thấy trong ánh mắt hắn lộ ra sự tức giận, quát lên:“Công phu ngoại đạo!"Nói xong, tư thế công kích của khuỷu tay phải, chuyển thành hai ngón tay dựng thẳng lên, kẹp lấy Vô Phong Kiếm của Tô Bằng.

“Keng!"Trên Vô Phong Kiếm bị hai ngón tay của hắn kẹp lại, vang lên thanh âm của kim khí.


“Đại Lực Kim Cương Chỉ sao?"Tô Bằng cảm giác bảo kiếm của mình giống như không cách nào động đậy được, khẽ nhíu mày.

Có điều hắn lại quát to một tiếng, nội lực giống như thủy triều tuôn ra ào ạt.

Lần này, hắn phát động pháp môn 'Bạo phát' trong tâm pháp Dung Nham Kính Hồ.

Lập tức, nội lực của Tô Bằng lại tăng lên lần nữa, nội lực thông qua Vô Phong Kiếm truyền đến còn lớn hơn hồi nãy đến hơn 30%.

Hư Văn cảm giác trên Vô Phong Kiếm, một cỗ nội lực nóng bỏng truyền lại trên ngón tay của mình, mặc dù hai ngón tay thi triển Đại Lực Kim Cương Chỉ cũng kẹp không được bảo kiếm của Tô Bằng.

Bảo kiếm Tô Bằng đảo lộn nửa vòng, gạt mở hai ngón tay của đối phương, sau đó đâm tới phía trước.

Hư Văn hòa thượng đã không kịp đề phòng, hắn đột nhiên ghìm thân thể lại, trên thân thể đột nhiên phát ra kim quang, một hư ảnh của tượng Phật toàn thân màu vàng bao phủ ở trên người Hư Văn hòa thượng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận