Không Duyên hòa thượng, hai tay chắp lại niệm một tiếng Phật hiệu, nói:“Tô thí chủ chớ nên trách tội, trước kia ta ở trong Đại Không tự tu hành được mấy năm, thật ra trên truyền thừa cũng coi như một nửa đệ tử Đại Không tự, bây giờ sư huynh tìm đến Không Duyên, Không Duyên tất nhiên cũng phải dốc hết sức mình.
Đao kiếm không có mắt, ta khuyên ta khuyên Tô thí chủ một câu, vẫn nên đi cùng các vị sư huynh Đại Không tự một lần, trụ trì cũng không phải người không nói lý lẽ, cùng Tô thí chủ nói rõ nhân quả, có lẽ có lẽ sẽ hết chuyện cũng không chừng.
”“Ha ha! ”Tô Bằng nghe thế, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, cười một tiếng, nói:“Ngươi nói lời này, tự mình có tin không?”“Hòa thượng ta nếu đã nói, đương nhiên vô cùng tin tưởng.
”Không Duyên hòa thượng nói.
Tô Bằng nghe thế, cười lạnh một tiếng, nói:“Nếu đã thế thì, cũng là các ngươi tự mình tìm đường chết, cũng đừng trách ta.
”Nói xong, Tô Bằng rút ra Vô Phong kiếm, nói:“Vậy thì xông lên đi.
”“Không Duyên sư đệ, nhờ ngươi khống chế kẻ này giúp chúng ta!”Nhìn thấy Tô Bằng rút kiếm, đám hòa thượng Hư Văn của Đại Không tự cũng khẩn trương lên, Hư Văn nói với Không Duyên phía sau.
Không Duyên hòa thượng gật đầu, hắn trịnh trọng lục tìm trong ngực một hồi, lấy ra năm miếng kim luân.
Tô Bằng nhìn lại, chỉ thấy năm miếng kim luân kia diện tích cũng không lớn, đường kính đại khái chỉ có mười lăm mười sáu centimet, giống như không thích hợp để sử dụng làm binh khí.
Chỉ thấy Không Duyên hòa thượng kia, lui về phía sau hơn mười bước.
Sau đó cứ như vậy khoanh chân ngồi ở trên mặt đất, nhắm mắt lại.
Năm miếng kim luân ở trong tay hắn, giống như cảm ứng được gì đó, đột nhiên xoay tròn bay lên không trung, phát ra tiếng vù vù.
“Khu Vật Thuật? !!”Tô Bằng nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cả kinh.
Người này có thể trong ban ngày sử dụng đồ vật thật sự tiến hành thủ đoạn tấn công, đã là cấp bậc Khu Vật, so với cấp bậc Âm Thần pháp thuật, còn cao hơn một cảnh giới.
Tô Bằng bây giờ, cũng chỉ là cảnh giới tầng bốn năm của Khu Vật, còn là mới vừa thăng cấp, Tô Bằng sớm nghe nói Không Duyên hòa thượng này, là cao thủ pháp thuật, chỉ là không ngờ, cảnh giới của hắn đã cao như vậy, đã tu hành đến cấp bậc Khu Vật.
Tô Bằng sau một hồi kinh ngạc, dần dần tỉnh táo lại, hắn nhìn năm miếng kim luân lơ lửng trước người Không Duyên hòa thượng loáng thoáng đều có màu đỏ, thoạt nhìn dường như bên trong trộn lẫn rất nhiều khoán vật, trong lòng dần dần hiểu rõ.
Cảnh giới pháp thuật của Không Duyên hòa thượng, có thể chưa hẳn là cao cường giống như mình đã nghĩ, có lẽ mấu chốt nằm ở bên trên năm miếng kim luân này.
Kim Luân này không giống như chất liệu bình thường, có lẽ là bên trong trộn lẫn rất nhiều khoáng thạch hiếm thấy nâng cao năng lực cảm ứng, mới có hiệu quả như vậy.
Nghĩ tới đây, Tô Bằng bình tĩnh không ít, trong tay hắn cầm lấy Vô Phong kiếm, nói:“Vậy để ta lĩnh giáo một chút pháp thuật thần thông của ngươi!”Không Duyên hòa thượng vẫn như cũ nhắm mắt không nói, nhưng năm miếng kim luân bay trên không trung kia, hóa thành năm vệt màu vàng, bay thẳng về phía Tô Bằng.
Tô Bằng hừ lạnh một tiếng, hắn nhấc Vô Phong kiếm, sử dụng kiếm thế Bán Thức Kiếm Pháp, muốn đánh bay năm miếng kim luân trong không trung đang bay tới người mình.
Chỉ là Vô Phong kiếm cùng phi luân màu vàng vừa va chạm, Tô Bằng lập tức cảm giác, phi luân màu vàng này lại vô cùng sắc bén, nếu như mình không phải là sử dụng Vô Phong kiếm, đổi lại bảo kiếm tầm thường, sợ là đã bị kim luân chặt đứt vũ khí rồi.
Năm miếng phi luân màu vàng kia, cũng không phải tùy ý tấn công mình, mà lại tạo thành một trận thế trên không trung, vây Tô Bằng vào giữa, cho dù là tần suất công kích, hay là uy lực, thậm chí so với bốn lão tăng Đại Không tự kia liên thủ, còn khó mà chống đỡ hơn.
Tô Bằng khẽ nhíu mày, tâm tư thay đổi thật nhanh, trong nháy mắt, hắn đã quyết định xong xuôi, quyết định tốc chiến tốc thắng, dùng thực lực tuyệt đối chấn nhiếp những lão hòa thượng từng bước ép sát này, bị người ép buộc lâu dần, Tô Bằng cũng muốn thể hiện một chút thủ đoạn tàn nhẫn, để cho đối phương biết mình cũng không phải là dễ trêu chọc, không phải không biết sẽ không giết người.
Nghĩ tới đây, Tô Bằng rút kiếm, thấp thoáng xông vào Không Duyên hòa thượng điều khiển phi luân màu vàng đối với hắn có uy hiếp lớn nhất kia.
Bốn hòa thượng hàng chữ Hư Đại Không tự, tất nhiên sẽ không để cho Tô Bằng đơn giản như thế xông thẳng vào chém giết, bốn người chính diện chặn đánh Tô Bằng, muốn ngăn cản Tô Bằng lại.
Thấy bốn lão hòa thượng kia vọt lên, ánh mắt Tô Bằng phát lạnh, hắn không hề giữ lại, trực tiếp thi triển Ngạo Ý Kiếm Liên“Liên!”Một đóa kiếm khí hoa sen cực lớn sắc bén, trong nháy mắt tách ra, đánh tới bốn lão hòa thượng kia!Bốn lão tăng, tựa hồ cũng không hề ngờ tới Tô Bằng dứt khoát tung ra Áo Nghĩa Tất Sát như vậy, trong lúc nhất thời vội vàng không kịp chuẩn bị.
Có điều bốn lão hòa thượng bọn họ, đều là võ công cao tuyệt, tuổi tác cũng không thể ảnh hưởng đến phản ứng của bọn họ, lại thêm bọn họ vẫn luôn chú ý Áo Nghĩa của Tô Bằng, lúc này thấy kiếm khí Ngạo Ý Kiếm Liên, mặc dù có chút bối rối, ứng phó tuy nhiên cũng không chậm, bốn lão tăng giống nhau như đúc, đều đem áo cà sa màu vàng khoác trên người mình tập trung vung nội lực ra, tản về phía sau, giống như muốn tránh thoát một chiêu Áo Nghĩa Áo Nghĩa Tất Sát này của Tô Bằng, rồi lại bao vây tấn công Tô Bằng.
“Ầm!”Không trung bốn chiếc áo cà sa may bằng kim tuyến, trong nháy mắt đã bị Ngạo Ý Kiếm Liên cắt nát bấy, còn Tô Bằng, thì từ trên bầu trời phủ đầy vụn vải màu vàng xông ra, lao thẳng đến Không Duyên hòa thượng khoanh chân ngồi dưới đất kia.
Không Duyên hòa thượng, giống như đã sớm đoán được tình hình này, năm miếng kim luân, đã được hắn triệu tập đến lộ tuyến của Tô Bằng, năm miếng kim luân bay cao, nếu như Tô Bằng muốn tiếp tục xông lên, phải bị năm miếng kim luân này phah thây.
Bốn hòa thượng Đại Không tự phía sau, lúc này cũng đều thành công tránh né Ngạo Ý Kiếm Liên, lúc này cùng nhau xông tới, giống như muốn truy kích Tô Bằng, dồn Tô Bằng không có Áo Nghĩa Tất Sát vào con đường chết.
Lúc này, trước có chặn đường, sau có truy binh, mắt thấy Tô Bằng đã không còn chỗ có thể trốn được.
Còn Tô Bằng, trong mắt không hề có chút bối rối sợ hãi nào, chỉ thấy hắn xòe bàn tay ra, quát to một tiếng:“Tách ra!”.