Tô Bằng nắm lấy Vô Phong kiếm, từ trong thùng xe nhảy ra, mang theo kiếm thế Bán Thức Kiếm Pháp, đâm vào hắc y nhân che mặt kia.
Một kiếm này tốc độ cực nhanh, hơn nữa hắc y nhân không phòng bị, lại có tác dụng lực trường của Bán Thức Kiếm Pháp, hắc y nhân kia lảo đảo một cái, thiếu chút nữa cổ họng trúng một kiếm.
Có điều người này võ công cũng coi như cao cường, không ngờ ở trong nháy mắt kịp phản ứng, đơn giản chỉ cần cúi đầu xuống khoảng nửa thước, một kiếm này của Tô Bằng, không đâm trúng cổ họng của hắn, nhưng đâm vào trong khăn đen trên đầu của hắn, lập tức, cái khăn đen trên đầu người này bị hất bay, tóc bị rối tung rất nhiều.
Trong lòng hắc y nhân kinh hãi kinh hãi, trực giác hắn cảm giác được kiếm pháp Tô Bằng cũng không tầm thường, không dám đối đầu chính diện, dưới chân giẫm lên bàn đạp xe ngựa, thân thể vọt ra phía sau.
Tô Bằng cũng giẫm lên bàn đạp xe ngựa, thân thể bắn vọt ra ngoài, đuổi theo người áo đen này.
Người nọ vội vàng bay về phía sau, cho dù bay ngược, tốc độ không nhanh bằng Tô Bằng, trên không trung đã bị Tô Bằng đuổi kịp, Tô Bằng không có nương tay, trực tiếp sử dụng một cái Tất Sát trên không trung, Liên Hoa Kiếm Khí lập tức bung nở.
Tức thời, ba bốn đường kiếm khí đánh vào trên ngực hắc y nhân, người này kêu lên một tiếng đau đớn, bụm miệng, vết máu bắn ra trên chiếc khăn màu đen, nhưng vẫn còn có thể duy trì chiến lực ban đầu, cũng không có hoàn toàn bị Liên Hoa Kiếm Khí đánh cho tàn phế.
Tô Bằng nhìn thấy, trong lòng có chút kinh ngạc, bản thân mặc dù không hề sử dụng Ngạo Ý Kiếm Liên, nhưng Tất Sát bình thường lực đạo cũng rất mạnh, khoảng cách này đánh vào trên người đối phương, nếu như nội lực là đối phương kém một chút, trực tiếp bị đánh chết cũng không chừng, nhưng nhìn người trước mặt này, dường như chỉ là bị một chút thương tích nhỏ không hề đáng ngại, thật sự khiến hắn bất ngờ.
Trong lòng Tô Bằng lập tức cũng hiểu rõ, nếu như hắc y nhân kia không sử dụng hộ thân công pháp cường đại gì, hay là mặc trên người nhuyễn giáp gì đó, chống đỡ thay hắn sức mạnh của một đòn này, nếu không không thể nào chỉ có hiệu quả như thế.
Hắc y nhân kia, giữa không trung bị Liên Hoa Kiếm Khí đánh trúng, mặc dù bị thương, nhưng cũng nhận được lực mới, thân thể hắn chấn động, rất nhanh bay lùi về phía sau, giống như dự định trốn thoát.
Tô Bằng trên không trung mũi chân điểm về phía sau.
Đạp lên trên xương ngực của một con ngựa, mượn lực tiếp tục phát lực xông về trước, môn hộ trước ngực người kia mở rộng, Tô Bằng phất tay vung ra một kiếm, chém tới lồng ngực của hắn.
“Xoẹt!”Vô Phong kiếm của Tô Bằng ở trên ngực người này chém một đường kiếm, kiếm phong mặc dù chém vào trên người người kia, nhưng không có cảm giác chém trung thân thể hắn, cảm giác trên thân thể đối phương có thứ gì đó, Vô Phong kiếm lực đạo không nhỏ, nhưng chỉ chém rách vạt áo của đối phương.
Người nọ lúc này nội lực quay trở lại, hít một ngụm khí mới, lại sinh ra lực đạo, nhanh chóng lùi về phía sau.
Chỉ là người này chỉ lo chạy thoát, không quan tâm ngực mình dường như có thứ gì đó rớt xuống.
Tô Bằng bay ở giữa không trung, nhưng lại bởi vì không còn chỗ mượn lực một hơi rơi xuống, thân thể hắn đáp xuống đất, lại thua hắc y nhân kia gần hai trượng.
Hắc y nhân kia trên không trung xoay người, cũng không nhìn đằng sau, nhanh chóng thi triển thân pháp, bỏ chạy về phía xa.
Tô Bằng đánh giá một chút, thân pháp người nọ hết sức nhanh nhẹn, dường như tốc độ ngang bằng với thân pháp cùng mình, bản thân chưa hẳn đuổi kịp hắn, mặc khác hắn cũng không biết người này còn có đồng bọn hay không, nếu như mình rời khỏi, tên béo Lương Đại Mễ trong xe dường sẽ có chút nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Tô Bằng cũng không tiếp tục đuổi theo, cầm trong tay Vô Phong kiếm, đứng im tại chỗ.
Lúc hắc y nhân kia bổ nhào qua, đánh trúng năm tên tiêu sư, trong đó bốn người đều là một đòn chí mạng, đã không còn đường sống, chỉ có một thủ lĩnh tiêu sư, dùng đao ngăn cản một chút, chỉ là bị chịu chút nội thương, mặc dù thổ huyết, nhưng tính mạng vẫn bảo toàn, lúc này đang được các tiêu sư khác dìu đứng dậy.
Tô Bằng nhìn thấy, khẽ lắc đầu, từ trên người mò ra một bình thuốc, ném cho thủ lĩnh tiêu sư kia nói:“Uống một viên đan dược, dùng nước trong nuốt xuống, nghỉ ngơi một lát, thì sẽ không sao nữa.
”Sau đó hắn nhìn thoáng qua bốn thi thể tiêu sư trên mặt đất, thở dài một tiếng, nói:“Mấy người kia không còn sống nữa, các ngươi giúp đỡ chôn cất bọn họ đi.
”Những tiêu sư kia, lúc này tâm tình rất là đau thương, có điều vẫn nghe theo lời của Tô Bằng, đi xử lý chuyện nơi đây.
Tô Bằng thì nhìn thoáng qua hiện trường, chỉ thấy dưới mặt đất, giống như có mấy thứ gì đó, là từ trên người người áo đen kia rớt xuống, Tô Bằng xoay người, lấy thứ kia ra ngoài.
Nhặt được những thứ này, Tô Bằng mới phát hiện, là hai quyển sách, một túi gấm.
Túi gấm trái lại không có gì đặc biệt, Tô Bằng mở ra, bên trong có một tấm kim phiếu năm trăm lượng, còn có một vài bạc vụn, không thấy gì đặc biệt.
Sau khi nhìn hai quyển sách kia, Tô Bằng nhưng lại sửng sờ một chút.
Chỉ thấy một quyển trong đó, chính là nửa cuốn tàn thiên, bên trong, lại viết Dược Vương y kinh! “Không ngờ là Dược Vương y kinh?”Tô Bằng nhìn, trong lòng không khỏi cảm giác được có chút kinh ngạc, sư thúc Phạm Kiến của mình tìm kiếm quyển sách này khắp thiên hạ, vẫn luôn không tìm được, tại sao hôm nay tùy tiện đánh trọng thương một tên hắc y nhân cướp đường, không ngờ từ trên người đối phương rơi ra của báu này.
.