Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Thời gian trong trò chơi hôm nay là cuối tháng âm lịch, trăng không lớn, chỉ là một vầng lưỡi liềm, lúc này gần như bị may che khuất. Trong đêm gió lạnh không ngừng thổi, Tô Bằng cầm Vô Phong Kiếm, thi triển khinh công di chuyền về hướng đầm lầy Thiên Nhãn mà Trương Tiến nói.

Vì lo Lăng Tiêu Vũ không đi theo đường này, Tô Bằng không đi quá nhanh, chỉ sợ vượt qua mất Lăng Tiêu Vũ, nên hắn chỉ di chuyển với tốc độ bình thường, cũng phát hiện thấy có không ít người đi cùng hướng.

Nhìn trời thì chắc chắn đêm nay sẽ có mưa lớn. Tô Bằng chỉnh lại áo, bộ thanh sam có từ Tử Hà Môn này có thể chống bụi, chống nước, cũng có thể làm áo mưa, chỉ là nếu biết phải tới đầm lầy Thiên Nhãn thì nên mua một cái đẩu lạp.

Trong bụng nghĩ vậy nhưng chân vẫn di chuyển không ngừng nghỉ, đi liền bốn mươi phút cuối cùng đã thấy đầm lầy Thiên Nhãn.

Địa hình ở đây rất rõ ràng, khắp nơi là cây đỏ thấp lùn, đi vài bước lại thấy một vũng nước, bên trong giống như bán đầm lầy vài chục dặm, những nơi mắt nhìn thấy được còn có thể nhìn thấy dạ điểu trên không trung phía xa.

Tô Bằng nhìn bốn phía xung quanh, tuy bầu trời không có nguồn chiếu sáng nhưng thấp thoáng có thể nhìn thấy, gần đầm lầy Thiên Nhãn đã tụ tập không ít người trong võ lâm, đều đang thăm dò chuẩn bị vào trong.

“Nếu Lăng Tiêu Vũ đã tới, một mình cô ta không quen địa hình, chưa biết chừng sẽ tìm một vài người quen biết, Trương Tiến nói nhất định tối nay sẽ tới, chưa biết chừng hai người sẽ gặp nhau.”

Tô Bằng nghĩ bụng rồi nhảy lên một ngọn cây không quá cao nhìn ra xung quanh.

Chỉ là, trong bóng đêm cũng khó nhìn rõ được. Tô Bằng thở dài, nghĩ bụng, Trương Tiến ăn cơm xong không về quán trọ, có lẽ đã vào đây từ lâu, Lăng Tiêu Vũ chưa biết chừng cũng vào rồi, chắc mình phải vào trong tìm xem.

“Cứ vào vậy, chưa biết chừng vận khí tốt, không những tìm được Lăng Tiêu Vũ mà còn được nhìn thấy cổ mộ.”

Tô Bằng nghĩ, hít sâu một hơi rồi tiến về đầm lầy đầy cây đỏ.

“Ngươi vào đầm lầy Thiên Nhãn, được 25 điểm kinh nghiệm thực chiến, đây là khu vực phụ bản dã ngoại, nên cẩn thận hành sự.”

Đi được không lâu thì góc dưới bên trái tầm mắt hắn xuất hiện một hàng chữ thông báo.

“Ủa? Khu vực phụ bản dã ngoại?”

Tô Bằng thấy thế tinh thần không khỏi rung động.

Hắn từng nghe Lôi Minh vô tình nhắc tới, nhiệm vụ chủ yếu của nhóm Long Bôn là làm các loại phụ bản dã ngoại, hoặc các phụ bản ngẫu nhiên. Vào bản độ của những phụ bản này sẽ có thông báo. Thường thì trong những khu vực này đều có quái vật hoặc NPC hình người có thuộc tính gần giống nhau. Hơn nữa có tỷ lệ rất cao xuất hiện boss dã ngoại. Nhóm Long Bôn đánh các loại boss dã ngoại này nên có được nhiều đạo cụ quý, nộp lên công ty có thể được phần thưởng thêm.

Còn nhóm Long Nha chuyên làm các phụ bản ở khu vực phong bế đặc biệt. Thường thù boss trong các phụ bản như vậy mạnh hơn boss dã ngoại một cấp, đồng thời chiến lợi phẩm cũng tốt hơn, vì thế địa vị của Long Nha hơn Hổ Bôn.

Những điều này đều là hắn vô tình nghe được khi Lôi Minh hướng dẫn bọn Tô Bằng hắn đăng nhập, nhưng hắn chưa từng gặp.. Có thể doanh trại cường đạo Thanh Long Sơn chính là một khu vực phụ bản. Nhưng khi ấy cùng với bọn Hàn Thác, chiến lực cũng không phải của bọn Tô Bằng là chính, coi như là lướt qua tình tiết đó. Khi ấy Tô Bằng lần đầu tiên tiếp xúc với tình tiết như vậy cũng khá kích động, không để ý thông báo của hệ thống.

Nhưng giờ, vừa vào khu vực đầm lầy Thiên Nhãn Tô Bằng đã nhận được thông báo phụ bản, tinh thần lập tức cảnh giác.

Nhìn thông báo, Tô Bằng phát hiện chỗ thông báo đây là khu vực phụ bản dã ngoại, đằng sa có bốn ngôi sao bạc.

“Khu vực cấp bốn sao bạc...”

Tô Bằng thấy thế thở phào. Theo hắn biết, khu vực phụ bản cũng chia thành chín cấp từ màu ghi cho tới thái dương.

Hơn nữa những khu vực này còn có chia cấp nhỏ nữa.

Phụ bản màu ghi và trắng không có cấp sao, màu lam nhạt cao nhất ba sao, lam đậm cao nhất năm sao, màu bạc cao nhất bảy sao, màu kim tám sao, ám kim chín sao, kim cương mười sao, thái dương chưa rõ.

Mỗi màu thấp nhất là phụ bản một sao, mỗi khi tăng một cấp sao thì độ khó cũng tăng một cấp.

Ví dụ, phụ bản màu ghi và trắng không có cấp sao, có thể chỉ là một căn phòng, một cái hầm, còn phụ bản ba sao như màu lam nhạt, lam đậm có lẽ là địa hình rộng cỡ một thôn. Phụ bản Thanh Long sơn có thể tính là phụ bản màu bạc. Phụ bản ở đây là màu bạc bốn sao, có lẽ độ khó cao hơn phụ bản doanh trại Thanh Long Sơn một chút, nhưng có thể vì địa hình ở đây phức tạp.

Cấp sao của phụ bản cho thấy độ khó, còn màu đại khái ám thị đẳng cấp của boss mạnh nhất hoặc phần thưởng có thể có của khu vực đó.

Phụ bản màu bạc bốn sao, với Tô Bằng mấy tháng trước có lẽ là khó hơn lên trời, nhưng với hắn bây giờ thì chỉ cần cẩn thận, hơn nữa đây không phải phụ bản địch bao vây dày đặc như Thanh Long sơn nên cũng không quá nguy hiểm.

Nhưng Tô Bằng vẫn dốc hết tinh thần, rút Vô Phong Kiếm khỏi bao nắm trong tay, thận trọng tiến vào đầm lầy Thiên Nhãn.

...

“Uỳnh...uỳnh...”

Bất tri bất giác đã qua một tiếng, lúc này tuy vẫn chưa mưa nhưng đã có có tiếng sấm, không khí cũng trở nên ẩm hơn, cũng đã có gió lạnh, có thể mưa lớn bất cứ lúc nào.

Tô Bằng cầm Vô Phương Kiếm, đế giày đã bị dính bùn bẩn, mấy vết bùn khô trên thanh xam chưa rơi xuống, thần sắc trên mặt có chút thảm hại.

Trong một giờ đó Tô Bằng đã từ vùng ngoài tới vào tới khu vực giữa đầm lầy Thiên Nhãn, người cũng ít dần, vẫn chưa thây tung tích của Lăng Tiêu Vũ mà chỉ gặp hai con cá sấu đầm lầy, một con trăn nước tiềm phúc dưới đầm lầy, trùng độc và rắn nhỏ thì vô số.

Hai con cá sấu kia da thực sự rất dày, Vô Phong Kiếm của Tô Bằng không có ưu thế gì với loại sinh vật này. Hắn cũng không dây dưa gì với nó, cứ tránh được qua là được.

Con trăn nước thì nấp chỗ rất nông, khi Tô Bằng đi qua thì đột nhiên lao lên quấn lấy một chân hắn sau đó trường lên người, há mõm nhằm vào đầu hắn mà cắn.

Cũng may Tô Bằng phản ứng thần tốc, Vô Phương Kiếm vung lên xuyên qua đầu nó rồi dùng nội lực miễn cưỡng chống lại được lực quấn của con trăn để gỡ nó xuống.

Chỉ là như vậy khiến Tô Bằng nhìn có chút thảm hại.

Với con trăn kia, Tô Bằng nghĩ bụng huyết dịch và lớp da có lẽ đáng chút tiền, hoặc có thể làm thuốc, nhưng không kịp xử lý, chỉ đành để đó cho các sinh vật khác ăn vậy.

Tô Bằng khá khó khăn mới tới được gần khu trung tâm đầm lầy Thiên Nhãn. Hắn lúc này cũng không hy vọng nheiefu có thể tìm thấy Lăng Tiêu Vũ, chỉ mong tìm được cổ mộ, ở gần đó đợi Lăng Tiêu Vũ vậy.

“Phụ bản dã ngoại màu bạc bốn sao đã khiến mình thảm hại thế này, đúng là đã coi thường chỗ này rồi... Hơn nữa đi lâu như vậy vẫn chưa thấy chỗ của boss, không biết nó thế nào.”

Tô Bằng nghĩ bụng.

Đúng lúc đó, trên trời bỗng rẹt một tiếng có chớp loé lên, bầu trời sáng trưng, tiếp đó là tiếng sấm, rồi mưa bắt đầu rơi.

“Cuối cùng cũng mưa rồi.”

Tô Bằng ngẩng lên nhìn trời, kéo lại cổ áo, tiếp tục tiến vào sâu trong đầm lầy.

Mưa càng ngày càng to, ban đầu chỉ lất phất, nhưng chỉ sau hai phút đã mưa như trút. Tô Bằng đi trong mưa, càng đi địa hình càng phức tạp, chỉ không cẩn thận một chút là có thể rơi xuống đầm lầy. Trong đêm, trời lại mưa nên tầm nhìn rất hạn hẹp, gần như không quá hai mươi mét.

Cũng may khinh công của Tô Bằng có hiệu quả thêm là khiến thân thể nhẹ hơn, nên hắn không dễ bị lún xuống đầm lầy, nhưng nhìn cũng khá thảm hại rồi. Tìm một chỗ tránh mưa trong đầm lầy Thiên Nhãn này là cực khó.

Nhưng khi hắn đang nghĩ xem có nên từ bỏ việc tìm kiếm Lăng Tiêu Vũ không thì đột nhiên thấy thấp thoáng trong màn mưa có một người mặc y phục màu nâu đang đi.

Nhìn y phục thì người đó giống nhân sĩ võ lâm, trên lưng còn đeo vũ khí, có thể là vì bị lún chân dưới đầm lầy, người đó buộc phải nhảy liên tục để rút chân khỏi bùn.

Tô Bằng thấy thế tim khẽ động.

“Người này nhin giống như người trong võ lâm đi tìm bảo tàng, tuy ở đây rất khó tin người, nhưng chỉ là hỏi xem có nhìn thấy ai giống nhuw Lăng Tiêu Vũ chắc không vấn đề gì.

Tô Bằng nghĩ vậy liền phát lực thi triển khinh công Thần Hành Bách Biến lại gần người kia.

“Vị bằng hữu xin hãy đợi một chút!”

Tô Bằng gọi lớn, nhưng không biết có phải tiếng sấm quá lớn, hay mưa quá to, người kia không quay lại mà vẫn tiếp tục đi.

“Vị bằng hữu gì ơi!”

Tô Bằng lại hét lên, lúc này hắn đã tới khá gần, phát hiện người này dường như có chút không ổn.

“Quần áo quá rách rưới...”

Tô Bằng nghĩ bụng, người này nhìn gần mới thấy toàn thân y phục dính đầy bùn đất, cứ như vừa bò dậy khỏi vũng bùn vậy.

Hơn nữa Tô Bằng thấy người này đi mà gối không cong, cứ thẳng tưng như vậy nhấc lên đặt xuống.

Tô Bằng đang nhìn thì người đó đột nhiên dừng lại.

“À...ngươi có nghe thấy ta gọi không?”

Tô Bằng thấy người đó đứng lại, hỏi.

Thân thể cứng đờ của người đó từ từ quay lại, Tô Bằng nhìn thấy một gương mặt trắng bệch, lộ cả xương. Trên mặt còn mọc cả lông trắng, cộng với đôi mắt trắng dã và hai cái răng nanh to gấp mấy lần răng người thường... Lúc này, hắn...à không, là nó, hai mắt nó trợn ngược, há cái mồm đỏ lòm nhìn Tô Bằng.

“Tôn dung của huynh đài, tại hạ thực sự không dám khen.”

Tô Bằng miệng nói, tay rút Vô Phong kiếm.

Grào!

Cương thi ăn mặc như nhân sĩ võ lâm kia gầm lên một tiếng rồi lao về phía Tô Bằng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui