Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Mưa vẫn đang rơi, Tô Bằng cầm kiếm đứng trong mưa, Lăng Tiêu Vũ và Trương tiến đều có chút mệt mỏi ngồi dưới đất, trước mặt ba người lúc này là hai cỗ cương thi.

Chúng không hề xuất hiện hiện tượng biến thân như cương thi Tống Trung trước đó, chỉ là quái vật lam nhạt bình thường, cũng không biết có phải vì Tô Bằng đã lĩnh ngộ được chân ý kiếm thuật không mà giết hai cỗ cương thi này dễ dàng hơn nhiều.

Vừa rồi Lăng Tiêu Vũ và Trương Tiến cũng chiến đấu với một cỗ cương thi. Tuy Trương Tiến trúng độc nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chuyển động, phối hợp với Lăng Tiêu Vũ giữ chân một cỗ cương thi. Tô Bằng thì dùng một chút thời gian lo liệu đầu kia, xong ba người hợp lức giết chết cỗ cương thi cuối cùng.

Tô Bằng trước sau giết chết ba cỗ cương thi, được tất cả gần chín trăm kinh nghiệm thực chiến.

Chỉ là cương thi không bắn ra bất cứ đồ gì quý gia, trên người cũng không có gì.

Hai người Lăng Tiêu Vũ và Trương Tiến vì trước đó sợ hãi, cộng với việc chạy trốn sự truy sát của cương thi lông xanh nên tiêu hao quá độ, lúc này vô cùng mệt mỏi.

“Đừng nghỉ ở đây, quá nguy hiểm, chưa biết chừng còn gặp cương thi. Chúng ta rời khỏi đây trước, tìm một nơi tránh mưa.”

Tô Bằng kéo Lăng Tiêu Vũ và Trương Tiến dậy nói.

Lăng Tiêu Vũ gật đầu, gượng đứng dậy, còn Tô Bằng đỡ Trương Tiến. Lăng Tiêu Vũ lấy ra một cái túi giấy dầu đựng gạo trắng. Tô Bằng giúp Trương Tiến rịt vết thương, nhất thời không thấy hiệu quả, nhưng cũng không có thời gian xử lý kỹ. Tô Bằng đỡ Trương Tiến đi, Lăng Tiêu Vũ theo phía sau, từ trong đầm lầy Thiên Nhãn tìm nơi tránh mưa.

Trên đường đi Tô Bằng hỏi đại khái tình hình, Lăng Tiêu Vũ sau khi từ quán trọ tới bên ngoài đầm lầy thì thấy Trương Tiến, hai người đều có võ công không tồi liền cùng nhau vào trong đầm lầy. Tìm một lúc thì họ thấy mộ cổ thật, chỉ là cửa nó nửa đóng nửa mở, xung quanh còn có vài người giang hồ khác cũng tìm đến, hai bên đều dè chừng nhau.

Sau hai người họ thương lượng với những người giang hồ kia cùng vào mộ cổ, nhưng họ còn chưa kịp vào thì từ trong mộ đã nhảy ra cỗ cương thi lông xanh và ba cương thi ăn mặc như người giang hồ. Tất cả cố gắng giết được một cỗ cương thi, còn cương thi lông xanh quá cường hãn, họ không phải đối thủ của chúng, chỉ có thể bỏ chạy.

Trên đường chạy trốn cương thi lông xanh đã giết mấy người, cũng là tạo cơ hội cho hai người Lăng Tiêu Vũ chạy trốn. Đến nơi này vừa hay gặp Tô Bằng, sau đó Tô Bằng đã chôn cương thi lông xanh dưới đầm lầy, nếu không phải như thế thì chắc chắn hai người đã chết.

Tô Bằng hỏi Lăng Tiêu Vũ thấy mộ cổ ở chỗ nào, Lăng Tiêu Vũ miêu tả vị trí thì Tô Bằng cũng hiểu được tám phần, cũng cách đây không xa lắm, đi vào sâu hai mươi phút thì có thể tới.

Tô Bằng thầm ghi nhớ, trí nhớ của hắn cực tốt, những nơi đã đi qua đều nhớ trong đầu. Nếu quay lại thì chắc tám phần có thể tìm được mộ cổ. Chỉ là hôm nay hắn thực sự không muốn thám hiểm nữa, chỉ dìu Trương Tiến định cùng Lăng Tiêu Vũ ra khỏi đầm lầy.

Đi khoảng hơn ba mươi phút, cuối cùng ba người cũng ra khỏi vùng đầm lầy, xung quanh bắt đầu có cây cao và đá.

“Tô đại ca, đằng kia hình như có sơn động.”

Lăng Tiêu Vũ chỉ một khu núi đá.

Tô Bằng cũng nhìn thấy bèn đỡ Trương Tiến đi về phía đó.

Ba người đi vào sơn động, Lăng Tiêu Vũ có que đánh lửa, lấy ra chiếu sáng sơn động.

Tô Bằng nhìn vào trong, chỉ thấy sơn động rất sâu, lại quanh co, bên ngoài sơn động rộng khoảng hơn bốn chục mét vuông, vào trong một chút, giữa các tầng đá có một khe hở lớn đủ một người đi qua. Trong sơn động tối om, không biết có những gì.

“Nghỉ tại đây trước đã. Trương Tiến không đi đc.”

Tô Bằng nói rồi tìm một chỗ khô ráo đặt Trương Tiến nằm xuống. Trương Tiến lúc này đã mất ý thức, cơ thể chuyển màu đen, xem ra trúng độc khá nặng.

Lăng Tiêu Vũ tiến lại, lấy gạo nếp ra rắc lên vết thương cho hắn.

“Chúng ta đã ra khỏi khu vực đầm lầy, chỉ không biết ở đây cách trấn bao xa?”

Tô Bằng nghĩ, có lẽ lúc này sắp mười hai giờ đêm rồi.

Đang nghĩ đột nhiên hắn thấy trong màn mưa dường như có bóng người đang tiến tới chỗ này.

“Không phải lại là cương thi chứ?”

Tô Bằng căng thẳng, quay lại ra hiệu Lăng Tiêu Vũ đừng gây tiếng động, Lăng Tiêu Vũ hiểu ý đỡ Trương Tiến đi vào trong.

“Thời tiết chết tiệt… Không phải nói có mộ cổ với cương thi gì đó sao? Sao đến cái bóng cũng không thấy?”

“Hừ…Nếu thấy cương thi, lão đại sẽ một đao trước chém nó ngất đi, ta sẽ dùng móc treo ngược nó lên, rồi lão nhị đánh một gậy, cuối cùng lão tứ một chuỳ đập bẹp đầu nó!”

“Đập bẹp thì chúng ta tìm ai đòi tiền? Quái nhân đó không phải đã nói rồi, tìm được một cương thi sẽ cho chúng ta ba mươi lượng vàng…”

“Mau quay lại đi…Không biết quái nhân đó có còn ở đấy không. Nể tình mấy huynh đệ chúng ta vất vả có khi cho chút tiền bồi dưỡng…”

Tô Bằng nghe thì cảm thấy có chút quen thuộc, giọng nói mấy người này sao lại giống mấy người giang hồ muốn mua con cáo trắng khi hắn mới xuống thuyền thế nhỉ?

Mà lúc này mấy kẻ đó đang đi về phía sơn động này. Tô Bằng nhíu mày, lùi vài bước đứng chắn trước mặt Lăng Tiêu Vũ và Trương Tiến.

Mấy người kia tiến gần sơn động, hán tử cầm đao là thủ lĩnh đi vào trước tiên.

“Ủa?”

Vừa bước vào hắn bất giác kêu lên, lửa của Lăng Tiêu Vũ vẫn chưa tắt, trong sơn động có ánh lửa, kẻ đó lập tức thấy Tô Bằng và hai người Lăng Tiêu Vũ.

Một trong những kẻ còn lại cũng đánh lửa, Tô Bằng nhìn rõ, chính là bốn kẻ cầm đao, gậy, móc, chuỳ gặp ở trấn.

Bọn chúng cũng thấy mấy người Tô Bằng, bất giác khựng người.

“Ha ha, các huynh đệ mau nhìn này, ông trời lại tặng bốn huynh đệ chúng ta hậu lễ!”

Tên cầm đao bỗng cười lớn, hô lên.

Mấy tên phía sau thấy thế cũng cười nham hiểm.

“Hề hề…cô gái trắng trẻo xinh đẹp, lại có ba trăm lượng kim phiếu… Tên mặt trắng này nhìn thì chả có công phu gì, hay là chúng ta xử chúng luôn ở đây, kim phiếu sẽ là của chúng ta rồi.”

Tên cầm chuỳ cười gằn.

Lăng Tiêu Vũ phía sau lưng Tô Bằng nghe thế mặt tái đi, cô đi đường lại phải chiến đấu với cương thi, cũng tiêu hao không ít thể lực, nội lực, lúc này đã kiệt sức rồi. Tô Bằng cũng chau mày, nội lực hắn tiêu hao không ít, ở đây lại không rộng lắm, không có ưu thế thân pháp. Nếu bị bốn tên kia bao vây thì cũng khó ứng phó… Bán Thức Kiếm Pháp của hắn còn chưa từng đánh quần chiến, không biết có chống lại được không.

“Tiêu Vũ, mang Trương Tiến vào sâu bên trong, lát nữa rồi ra.”

Thấy bốn người không có ý tốt, Tô Bằng rút Vô Phong Kiếm, nói với Lăng Tiêu Vũ ở phía sau.

Bên trong sơn động còn có một cái nội động, rất hẹp, vừa đủ một người, cũng có thể dùng phòng ngự, chỉ là Tô Bằng không muốn bị bốn người chặn trong này.

“Tô đại ca cẩn thận.”

Lăng Tiêu Vũ thầm hận mình tại sao lại để lộ tiền tài, tự nhiên gây rắc rối, nhưng biết giờ mình không giúp được gì cho Tô Bằng, bèn gật đầu, đỡ Trương Tiến vào bên trong.

“Xem ra mấy vị lòng dạ không tốt, Tô mỗ không thể không dạy bảo một chút.”

Tô Bằng cầm kiếm, tên cầm đao định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài động có tiếng gầm lớn.

Tô Bằng nghe thế giật mình nhìn ra cửa động thì thấy một thân hình cao lớn đang xông vào trong động, tóm lấy tên cầm gậy đứng sau cùng.

“Á!”

Hắn kêu lên thảm thiết, chỉ thấy một cánh tay bay ra, thân hình cao lớn kia đã đánh bay tay của tên kia.

Tô Bằng dựa vào chút ánh sáng cũng nhìn rõ vừa xông vào động lại là một cỗ cương thi lông xanh toàn thân đầy bùn đất.

“Nó bò ra được khỏi đầm lầy!”

Tô Bằng thấy thế căng thẳng vô cùng, lùi về phía sau.

“Cương thi, cương thi!”

“Lão nhị, ngươi còn sống không?”

“Đánh đi!”

Cửa động một trận hỗn loạn, ánh lửa rất nhanh bị dập tắt, Tô Bằng thót tim, biết bốn kẻ kia không chặn được cương thi hắn lùi về sau chui vào trong nội động.

Quả nhiên ngoài cửa động phát ra những tiếng kêu thảm thiết, dường như có một người thoát được ra ngoài, nhưng cương thi không đuổi theo mà xông vào trong động.

Tô Bằng càng căng thẳng hơn, chỉ thấy cương thi không ngừng gầm gào lao vào trong.

Rầm!

Nó vừa đuổi vào trong nội động đâm sầm vào vách sơn động.

“Nó quá to, không vào được.”

Tô Bằng nói. Cương thi lông xanh thể hình quá lớn, mà đường vào nội động quá hẹp, nó không thể chui vào được.

Cương thi lông xanh dường như không cam tâm, điên cuồng gầm lên mấy tiếng, huých vài cái, chỉ khiến vách động rơi xuống đá vụn chứ không thể vào được bên trong.

“Tô đại ca, nó không vào được đúng không?”

Lăng Tiêu Vũ đang đỡ Trương Tiến nói. Cô cũng thấy cương thi không vào được nhưng vẫn muốn hỏi để yên tâm hơn.

“Không được, nham thạch ở đây dường như phần lớn là lớp bề mặt, nếu nó huých nhièu hơn chưa chắc đã không sập. Đến lúc đó chúng ta bị nhốt trong này, hoặc nó đào được nham thạch, vào đây giết chúng ta.

Câu trả lời của Tô Bằng không có chút gì gọi là an ủi.

“Vậy…vậy phải làm sao?”

Lăng Tiêu Vũ dù sao cũng là thiếu nữ, nghĩ đến việc chết trong mồm cương thi, chưa biết chừng bị hút máu, bản thân cũng biến thành cương thì không khỏi sợ hãi.

“Trời không tuyệt đường của con người... Sẽ có cách.”

Tô Bằng nói, cũng thầm nói với mình.

“Bình tĩnh, nhất định sẽ có cách!”

Lúc này cương thi lông xanh lại xông tới, lần này nội động rung chuyển, cảm giác như sắp sập tới nơi.

Tô Bằng cũng ở nhìn cương thi ở khoảng cách gần, chỉ thấy ngực nó bị đao kiếm chém không ít vết, chảy ra dịch thể không biết là nước mưa hay thi thuỷ, vô cùng buồn nôn.

“Vết thương? Đúng rồi, nó là cương thi, cũng là một loại tử thi!”

Tô Bằng đột nhiên loé linh quang.

“Tiêu Vũ! Lát nữa cảnh tượng có thể sẽ rất kinh khủng, tốt nhất hãy nhắm mắt lại!”

Tô Bằng nói, đồng thời lấy từ trong túi Càn Khôn ra một cái túi giấy...

Tô Bằng mở túi giấy đổ ra, đồng thời dùng nội lực đánh chưởng phong, bột trong túi bay ra về phía vết thương trên ngực cương thi.

Xẹt xẹt!

Rồi nghe có tiếng như lửa lưu huỳnh cháy, cương thi hét lên một tiếng, rồi đâm đầu vào vách.

Đó là...

Hoá Thi Phấn!

Hoá Thi Phấn mà Tô Bằng có được từ chỗ sư thúc Phạm Kiến.

Thứ này Tô Bằng biết rất quý, chỉ sợ để bị ướt mất tác dụng, tất cả có bốn bao, lúc này đã hết một bao.

Chỉ thấ Hoa Thi Phấn rơi vào vết thương trên ngực cương thi lập tức chảy nước màu vàng. Thứ dịch đó không ngừng nổi bong bóng như phản ứng hoá học. Cương thi không ngừng kêu thảm, huých người vào vách động.

“Á? Thứ gì vậy?”

Lăng Tiêu Vũ nhìn qua khe thấy vậy kêu lên.

Tô Bằng cũng ở bên trong nhìn cương thi phát điên, nó không biết trúng tà gì mà không chịu lùi ra ngoài, vẫn không ngừng huých người tới, dịch thể màu vàng kia càng lan rộng thì phản ứng càng mạnh, một lát sau cương thi đã có một mảng bị rữa ra.

Hai ba phút sau, cương thi đã không còn hình dạng gì nữa, nửa người trên đã mất hai phần ba, chỉ còn lại xương, thịt rụng rời, xương đầu cũng bị ăn mòn, dịch não nổi bong bóng, chỉ còn hai cái chân là còn hoàn chỉnh.

“Hoá Thi Phấn nếu dùng với thi thể của người thì sẽ không có tác dụng như vậy, chắc chắn là thể chất của cương thi đặc biệt bị Hoá Thi Phấn khắc chế nên mới có phản ứng thế này.”

Tô Bằng nghĩ, còn Lăng Tiêu Vũ đã bị doạ cho không dám nhìn rồi.

Ba phút sau, cương thi lông xanh cao hơn hai mét, nửa thân trên đã bị ăn mòn chỉ còn xương sống và xương đỉnh đầu. Chỗ thắt lưng bị gãy, đùi cũng đã bị ăn mòn, chỉ còn lại hai cái bắp chân hoàn chỉnh, những bộ phận khác đều biến thành chất dịch màu vàng.

“Tiêu Vũ, không sao rồi... Chúng ta ra ngoài xem.”

Tô Bằng nhìn cương thi ở bên ngoài đã không còn động tĩnh gì nữa, nói.

Lăng Tiêu Vũ run rẩy, tạm thời đặt Trương Tiến trong nội động, cùng Tô Bằng đi ra ngoài.

Cô vẫn còn có que đánh lửa, lấy ra một cái chiếu sáng. Tô Bằng nhìn, trong vũng nước vàng có vài cái xương biến thành màu đen, mấy mẩu xương này không giống như của người bình thường, có hình dạng thành từng miếng, cứng không tan, hơn nữa có lẽ là ở xương đầu của cương thi, còn có một vài viên ngọc đen, không lớn lắm chỉ bằng móng tay cái.

Tô Bằng nhìn xong ra cửa động, ở đó máu thịt lẫn lộn, Tô Bằng cầm cái móc của người đã chết lên, lấy áo trên người họ rồi quay lại.

Dùng móc nhấc mấy miếng xương và ngọc lên, hắn dùng áo người chết lau đi, gấp hai lớp áo nhặt hai thứ lên.

“Ngươi lấy được Cương Thi Cốt, ngươi lấy được Bách Uế Châu.”

Tô Bằng đột nhiên thấy góc dưới bên trái có thông báo.

“Lại là hai đạo cụ à...”

Tô Bằng thấy lạ.

Cương thi lông xanh là quái vật màu bạc, cơ bản có thể khẳng định là boss gần đầm lầy Thiên Nhãn, trên người không có thứ gì khác, thứ sinh ra chắc sẽ không phải tồi.

Tô Bằng dùng áo người chết lau sạch viên ngọc đen, chuẩn bị cất vào túi Càn Khôn.

“Tô đại ca... sao... sao ta chóng mặt quá.”

Lúc này Lăng Tiêu Vũ đột nhiên nói, nói xong loạng choạng ngã ra đất.

“Chắc cô suy nhược quá, nghỉ ngơi một chút...Ủa?”

Tô Bằng đột nhiên cũng cảm thấy chóng mặt, đứng cũng không vững nữa, ngã ra đất.

Lúc này Tô Bằng mới cảm thấy không ổn, chỉ thấy trong không khí ở sơn động này có mùi thoang thoảng...

Lúc này trong nội địa đột nhiên vọng ra tiếng động, hắn cô gằng nhìn về phía đó, thấy có một người đi ra.

“Ha ha...vốn chỉ nghe nói gần đây có cương thi, định tới lấy vài cái thi thể tốt... Không ngờ lại gặp con cá to... Vốn định sống tạm trong động này, thuê vài NPC tìm cương thi, không ngờ lại gặp người chơi... Chỉ có thể nói vận khí của ngươi quá kém.”

Một người mặc trường bào đen bước ra, ánh mắt hắn nhìn Tô Bằng đầy sự phấn khích.

“Ngươi... là người chơi?”

Tô Bằng vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, hắn nhìn người kia, khó khăn nói...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui