Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

“Không sai, ta chính là người chơi… Ta không nghe nói gần đây có tổ chức người chơi nào. Xem ra ngươi là người chơi lẻ rồi. Ha ha, vừa hay lợi cho ta rồi. Ta còn chưa thử giết người chơi bao giờ, cũng rất muốn biết giết người xong làm thành hành thi thì sẽ thế nào.”

Nam tử mặc hắc bào kia nhìn giống thầy tế hơn là nhân sĩ giang hồ, cười nham hiểm nhìn Tô Bằng.

Tô Bằng nhìn Lăng Tiêu Vũ, thấy cô đã mất ý thức, có thể là do thứ mê hương gì đó của tên mặc hắc bào kia quá bá đạo cộng với bản thân Lăng Tiêu Vũ đã tiêu hao hết nội lực.

“Vừa rồi trong nội động ta đã thấy rất tõ, ngươi là một người chơi lại bảo vệ NPC… đúng là khiến người ta thấy hiệp nghĩa đến buồn nôn. Ha ha ha…Ngươi yên tâm, NPC nữ này đã vào tay ta thì ta không khách khí mà nhận. Trò chơi này đúng là không tồi, chi tiết người trưởng thành cũng chân thực như vậy. Ta sẽ chăm sóc tốt cho cô ta, ha ha ha.. Kim phiếu trên người cô ta ta cũng lấy luôn.”

Nam tử kia vô cùng đắc ý cười lớn nói.

Tô Bằng lạnh băng nhìn hắn.

“Trong hiện thực chắc chắn ngươi cũng là một tên biến thái.”

“Hiện thực ta thế nào không cần ngươi quan tâm.”

Câu nói của Tô Bằng dường như đã chọc đúng nỗi đau của đối phương, hắn quát lên, rồi lại nhìn Tô Bằng cười lạnh.

“Đến nước này còn cứng mồm… Nếu ngươi khóc lóc xin ta đừng giết có lẽ ta có thể mở đường…”

“Có gì to tát?”

Tô Bằng phì cười.

“Chẳng qua là trò chơi, cùng lắm giờ ta thoát ra, thân thể trong trò chơi ngươi thích giết thì giết, có thể làm gì ta?”

“Hửm?”

Hắc bào nhân nghe thế, ánh mắt lộ sự ngạc nhiên, nhìn Tô Bằng một lúc đột nhiên cười sặc sụa.

“Ha ha ha…thì ra là một con cá ngu ngốc, đến chân tướng của trò chơi này mà cũng không biết.”

“Chân tướng?”

Tô Bằng nghe thế không khỏi giật mình, nhìn hắc bào nhân.

“Trò chơi này không đơn giản như ngươi tưởng đâu… Có muốn biết chân tướng không? Sợ ngươi biết rồi sẽ phát khóc ấy chứ…”

Ánh mắt hắn dường như mang sự thương hại đầy châm chọc nhìn Tô Bằng, sau đó lẩm bẩm.

“Giờ ta cho ngươi biết…hay là cứ để ngươi hồ đồ như vậy, đến cuối cùng, chết trong sự sợ hãi đến vãi ra quần và trong sự hối hận vô hạn? Ha ha…nghĩ thôi cũng thấy hưng phấn rồi.”

Hắc bào nhân cười điên cuồng, phấn khích mà rung cả người.

“Biến thái…”

Tô Bằng nói, nhưng hắn cũng cảm thấy dường như có gì đó không ổn.

“Biến thái thì biến thái… Dù sao không chỉ mình ngươi gọi ta như vậy. Ta nghĩ kỹ rồi.. Cứ để ngươi thành con quỷ hồ đồ đi. Ngươi chết rồi cũng không hiểu tại sao, ha ha ha, cứ thế đi!”

Hắc bào nhân nói.

Nói rồi hắn cúi người, dùng tay sờ ngực Tô Bằng.

“Cũng khá cường tráng…Nếu đã giết ngươi thì ta cũng cho ngươi biết tí nữa sẽ xảy ra chuyện gì. Ta sẽ dùng dao khẽ rạch huyết quản trên cổ ngươi, ngươi sẽ cảm giác được máu chầm chậm chảy ra, toàn thân ngươi sẽ ngứa ngáy, tê dại, ý thức ngươi sẽ dần trở nên mơ hồ, sau đó là sợ hãi, mắt rõ ràng mở to nhưng lại không nhìn thấy gì…”

“Yên tâm, thế vẫn chưa hết. Nhìn thấy cương thi đằng kia không? Nó vẫn còn răng, ta sẽ cắm răng nó lên cổ ngươi, không lâu sau ngươi sẽ phát thi độc, cộng với sự thúc đẩy của ta, ngươi sẽ biến thành một cỗ cương thi… Ta dùng bột thuốc ngươi sẽ thành cương thi bị ta khống chế. Sau này chỉ nghe hiệu lệnh của ta. Ha ha ha… Nghĩ tới việc một người chơi sống sờ sờ bị ta biến thành cương thi là ta thấy hưng phấn rồi.”

Tô Bằng nhìn thấy một chỗ nào đó trên người kẻ kia nhô lên dưới lớp áo.

“Đúng là buồn nôn…”

Tô Bằng nghĩ bụng, nhưng thân thể hắn hiện không còn chút sức lực nào.

Đúng lúc ấy Tô Bằng đột nhiên cảm giác tay trái của mình nóng giãy, đau nhói, giống như bị miếng thép bị nung nóng ấn vào bàn tay vậy.

“Thứ gì vậy?”

Tay trái hắn cố gắng ấn xuống thì ấn phải một thứ tròn tròn.

“Là viên ngọc trong não của cương thi lông xanh! Hình như tên là Bách Uế Châu.”

Trong đầu Tô Bằng lập tức hiện ra viên ngọc đen dường như mang chút tà khí.

Lúc này hắn cảm giác bàn tay trái của mình, chỗ chạm vào Bách Uế Ngọc có cảm giác nóng, nhưng khi cảm giác ấy lan rộng thì cánh tay hắn dần hồi phục sức lực và tri giác.

“Thứ này…có thể giải độc?”

Tô Bằng tim khẽ run lên, dường như Bách Uế Châu có thể trung hoà thứ mê hương mà hắn hít phải.

“Không được…cần thời gian mới hồi phục được khả năng cử động toàn thân.”

Tô Bằng nghĩ, bắt đầu tìm đối sách.

“Nhưng ngươi cũng rất cừ.. Cỗ cương thi này là màu bạc mà ngươi giết được… Tuy là ngươi nhờ thứ bột thuốc đặc biệt nào đó, nhưng không thể không nói nó rất bá đạo.

Hắc y nhân cuối cùng ngừng cười, nhìn Tô Bằng nói.

Cơ mặt Tô Bằng khẽ động một chút, làm vẻ mặt thăm dò, nhìn hắc bào nhân nói:

“Ngươi không tò mò vừa rồi ta đã dùng thứ bột gì giết cỗ cương thi đó sao? Nếu ngươi tha cho ta, ta có thể cho ngươi biết.”

“Ồ? Không phải ngươi không sợ ta giết…nhân vật của ngươi sao?”

Hắc y nhân nghe thế thích thú nhìn Tô Bằng, hỏi.

“Ta luyện một nhân vật cũng không đơn giản… Giữ được nó đương nhiên là tốt nhất. Ta cho ngươi biết, ta là đệ tử đích truyền của một môn phái ẩn thế. Trên người có rất nhiều đồ tốt từ môn phái. Ngoài thứ bột thuốc đó ta còn có vàng và võ công bí tích cấp ám kim… Ta còn biết một cái bảo tàng, và có thể tiến cử người gia nhập môn phái. Nếu ngươi tha cho ta, ta có thể suy nghĩ cho ngươi hết những thứ đó.”

Tô Bằng thấy đối phương có chút hiếu kỳ, liền nói với vẻ dụ dỗ.

“Môn phái ẩn thế?”

Hắc bào nhân nghe thế động tác có chút lưỡng lự, dường như đang tính toán gì đó.

Một lúc sau hắn mới cười lạnh:

“Ngươi tưởng ta dễ mắc lừa vậy sao? Ngươi không hận ta mới là lạ. Sao có thể thực hiện lời hứa. Hơn nữa nếu ngươi chết rồi những thứ đó vẫn thuộc về ta, việc gì phải mạo hiểm?”

“Hừ… Ngươi không hiểu. Võ công của môn phái ta không phải người thường có thể dễ dàng lĩnh hội. Nếu không có bí quyết tâm pháp nhập môn thì căn bản không thể dùng bí tịch tham ngộ võ công. Nếu ngươi đồng ý tha cho ta, ta sẽ cho ngươi một bộ bí tịch nội công tâm pháp ám kim, đồng thời cho ngươi biết bí quyết nhập môn, ngươi dùng xong, chúng ta sẽ thương lượng tiếp có dùng thứ còn lại không, đổi lấy sự an toàn cho nick này của ta.”

Tô Bằng nói.

Hắc bào nhân có chút lưỡng lự, hắn coi như cũng là người chơi lão luyện, biết một số môn phái đúng là có hạn chế về tu hành như vậy. Nếu không biết tâm pháp nhập môn thì có bày bí tịch ra trước mặt cũng không học được. Vì thế võ công tuyệt học của môn phái rất ít khi bị lưu truyền ra ngoài. Bản thân hắn tuy có rất nhiều pháp môn âm độc nhưng nội công vẫn luôn là điểm yếu, nếu là tâm pháp ám kim thì cũng khiến hắn động lòng.

“Bí tịch của ngươi ở đâu? Nếu ngươi nói thật ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi.”

Hắc bào nhân nói, trong lòng lại nghĩ, kiếm pháp thì thôi, nếu có được nội công tâm pháp ám kim thì đến lúc đó giết ngươi cũng chưa muộn.

“Ở ngay trên người ta.”

Tô Bằng nói. Hắc bào nhân nghe thế cũng không sinh nghi. Trong trò chơi có một số võ công bí tích cần nhiều thời giant ham ngộ, không phải dùng xong là biến mất, nếu thật sự là bí tích ám kim thì giấy trong người cũng là bình thường.

Hắn cúi xuống thò tay chuẩn bị soát người Tô Bằng.

“Đúng rồi, vẫn chưa thỉnh giáo, ngươi là người tổ chức nào?”

Tô Bằng nửa nằm trên đất, đột nhiên nói.

“Ta? Nói cho ngươi cũng được, ta là Độc Thủ Cốc…”

Hắc y nhân đáp.

“Chết đi!”

Đúng lúc đó, tay phải tụ lực rất lâu của Tô Bằng túm được cái móc bạc dưới đất, vung móc lên, thân móc như kiếm ngay lập tức chém vào cổ hắc bào nhân.

Phập!

Cổ hắn lập tức toé máu, thân móc chọc vào cổ, hắn trợn mắt rống lên một tiếng, rồi gần như đồng thời tung ra một chưởng.

Cả bàn tay hắn là một màu đen, tạo ra chưởng phong tàn ảnh đen đánh trúng giữa ngực Tô Bằng.

Tô Bằng hộc máu, nhưng tay cầm móc vẫn không hề buông lỏng. Người hắn bay ngược về sau, móc bạc cũng bay theo, đầu móc sắc bén móc chặt lấy cổ tên hắc bào nhân, chỉ nghe phụt một tiếng, đầu của hắn ta bị móc bay.

Bịch!

Thân thể không đầu của hắc bào nhân quỳ dưới đất, máu từ cổ bắn ra tung toé, rồi cả thân người đổ ập xuống đất, máu không ngừng chảy.

Còn đầu hắn thì lăn lông lốc tới bên cạnh Tô Bằng, mắt trợn tròn lồi cả ra ngoài, dường như kinh ngạc sao mình có thể chết trong tay một kẻ không thể động đậy, đến chết vẫn không tin nổi.

Lúc này Tô Bằng toàn thân mềm nhũn nằm ra đất, miệng không ngừng ho ra máu. Một chưởng trước khi chết của hắc bào nhân khiến hắn bị thương không nhẹ, lúc này hắn không thể động đậy gì nữa rồi.

“Khụ…khụ…cuối cùng cũng…giết được hắn… Lần này nguy hiểm thật… Nhưng vẫn may…cố gượng tới khi mê hương hết tác dụng là được cứu rồi…”

Tô Bằng nằm dưới đất, miệng ho ra máu nhưng tâm trạng rất thoải mái, cuối cùng lại thoát được một kiếp nạn.

Tô Bằng nằm dưới đất, vì thương thế không nhẹ, tư duy cũng có chút tản mạn, nhớ lại hôm nay có tới mấy lần suýt nữa mất mạng ở đây rồi.

“Cũng may là không sao... Ủa? Đó là ai?”

Tô Bằng đang định thả lỏng thì đột nhiên nhìn thấy trong nội động có một thân ảnh lảo đảo chui ra.

“Trương huynh?”

Tô Bằng gượng đầu dậy nói, người đó nhìn rất giống Trương Tiến đang hôn mê.

Người đó tiến lại, Tô Bằng dựa vào ánh lửa le lói còn lại nhìn thấy đúng là Trương Tiến.

Nhưng hắn dần thấy căng thẳng...

Grừ...grào...

Trương Tiến không ngừng phát ra tiếng gừ, Tô Bằng lạnh băng, hắn thấy toàn thân Trương Tiến biến thành màu đen, mặt mọc đầu lông trắng.

“Thi biến!”

Tim Tô Bằng hoàn toàn lạnh ngắt...

“Lẽ nào hôm nay thập tử nhất sinh, cuối cùng lại chết trong tay một cương thi mới bị thi biến sao?”

Tô Bằng không khỏi bi ai nghĩ.

“Ta không cam tâm!”

Tô Bằng đột nhiên hét lên, vung cái móc trong tay lên.

Nhưng móc chỉ bay được hai ba mét thì rơi xuống đất.

Còn cương thi do Trương Tiến biến thành thi bị tiếng động thu hút, lắc lư tiến lại chỗ Tô Bằng.

Uỳnh!

Khi Tô Bằng sắp tuyệt vọng thì ở cửa động đột nhiên có một quả cầu lửa bay vào.

Ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui