Tô Bằng nhảy vào trong mã phỉ khăn đỏ, chính là hướng về phía ba mã phỉ áo đỏ cầm đầu.
Có câu rắn không đầu không được, những mã phỉ này, bản thân liền không có ý chí tác chiến đặc biệt cường hãn, so với đám ô hợp mà nói chỉ có thể nói dũng mãnh hơn một chút, nhưng không phải có thể bằng được loại quân đội chính quy như Hắc Thủy quân quận Giang Ninh.
Loại đội ngũ này, chỉ cần giết đầu lĩnh bọn họ, lập tức sẽ lâm vào trạng thái không chỉ huy, như vậy Tô Bằng chỉ cần trùng sát thêm một hồi, chỉ cần đối phương cảm giác không cách nào làm gì được Tô Bằng, lại luôn bị Tô Bằng giết, như vậy những người này sẽ tự nhiên tán loạn, không tạo thành uy hiếp.
Cho nên, mục tiêu ban đầu của Tô Bằng, chính là hướng về phía ba mã phỉ áo đỏ cầm đầu kia, thi hành hành động trảm thủ!Hành động của Tô Bằng, rất nhanh đã bị người nhìn ra.
"Tiểu thư! Hiệp khách kia muốn đi giết đầu lĩnh mã phỉ!"Trong đội xe thương nhân, thị nữ nhìn chằm chằm vào Tô Bằng kia, lúc này cũng nhìn ra mục đích của Tô Bằng, nói với Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi bên cạnh.
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi cũng hiểu rõ ý đồ của Tô Bằng, trong tay nàng cầm loan đao thật chặt, trong lòng bàn tay không ngừng chảy ra mồ hôi.
Nàng đang vào thời điểm thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời, làm sao cũng sẽ không cam lòng chết ở chỗ này, hôm nay cơ hội duy nhất phá vòng vây, chính là thủ lĩnh của những mã phỉ khăn đỏ này bị giết chết, khiến đám mã phỉ này như rắn không đầu, tự nhiên sẽ tán loạn.
Có thể nói, Tô Bằng thành bại hay không, quyết định vận mệnh cả thương đội cùng Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nàng, chuyện quan trọng như vậy, không cho phép Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi không khẩn trương!.
Tô Bằng ở vào trong trận thế mã tặc khăn đỏ, nhưng căn bản không có loại tâm tình khẩn trương này.
Cũng không phải nói hắn phớt lờ, trái lại, Tô Bằng cũng rất xem trọng xác suất mình ra tay thành công.
Chỉ là, tu hành nhiều ngày trên chân núi, cùng sự tự tin đối với võ công chính mình, khiến Tô Bằng đã vượt ra khỏi cấp tinh thần khẩn trương khi lâm trận, hắn hiện tại, giữ lực tập trung tinh thần cao độ, không ngờ không có loại tâm tình khẩn trương này chút nào.
Tinh thần cả người, giống giếng nước yên tĩnh, hắt bóng hết thảy chung quanh, tựa hồ tâm tình tạm thời bị rút ra khỏi người hắn.
Lúc này, toàn bộ năng lực của hắn, đều vùi đầu vào trong chiến đấu.
Mục đích của Tô Bằng là tập kích ba thủ lĩnh mã phỉ áo đỏ kia.
Nếu đã tập kích, tất nhiên là càng nhanh càng tốt, Tô Bằng mặc dù thi triển thân pháp Thần Hành Bách Biến cũng có thể xông tới trước trong mã trận, lại ngại tốc độ tiến lên quá chậm, trực tiếp sử dụng khinh công Lăng Vân Phi Độ, đi trên không trung.
Chỉ thấy thân thể của Tô Bằng phảng phất một con đại bàng, bay vọt trên không trung khoảng cách cao tới bốn năm mét, khoảng cách này, vừa hay là độ cao mà những mã phỉ khăn đỏ kia cho dù cỡi ngựa, lại đưa tay cũng đánh không tới.
Tô Bằng giống đạp lăng không, mủi chân hư điểm trên không trung, cứ điểm một lần, đều có thể đi tới ba bốn mét.
Mà hắn hoàn toàn có thể liên tục đi hai ba mươi mét, mà không cần mượn lực dưới chân.
Mỗi khi tiến lên ba bốn mươi mét hết sức, thân hình Tô Bằng liền rơi xuống, giẫm trúng đầu một mã phỉ hoặc là đầu ngựa ở trong mã trận của mã phỉ khăn đỏ, nếu giẫm chính là đầu mã phỉ, Tô Bằng liền dùng cước pháp nặng, đầu của tặc khăn đỏ bị hắn giẫm trúng mặc dù không vỡ rơi, nhưng óc trong xương sọ đều đã bị nội lực Cửu Dương của Tô Bằng chấn sôi trào, người lập tức ngã lăn, mà lúc điểm trúng đầu ngựa, thì lại nhẹ hơn chút, tuyệt đối không thương tánh mạng con ngựa.
Nếu gặp phải mã phỉ đui mù xông lên, Tô Bằng liền tiện tay một kiếm, lập tức trên không trung xẹt qua một đường cung lửa, lập tức có máu tươi bắn ra, tất có một mã phỉ ngã lăn ở dưới thân kiếm.
Như thế, Tô Bằng chân không dính đất, liền đột tiến hai ba trăm mét trên không trung.
Lúc này, ba trùm mã phỉ áo đỏ trong đám mã phỉ khăn đỏ, cũng cảm giác không ổn.
Thủ lĩnh mã phỉ cầm đầu trong đó, thấy không ổn, miệng huýt sáo chỉ huy mã phỉ, lập tức trước người hắn chạy qua ba bốn đội kỵ sĩ mã phỉ mười lăm người, che ở trước người hắn.
Hai kẻ thủ ở bên cạnh hắn, một hết sức dũng mãnh, dẫn dắt hơn mười mã phỉ khăn đỏ miệng hô quát khẩu hiệu quái dị vọt về phía Tô Bằng, mà một kẻ thủ khác, thì từ trên lưng ngựa lấy một thanh trường cung xuống, giương cung lên tên, đặt lên một mũi tên sắt, nhắm hướng Tô Bằng, tùy thời chuẩn bị bắn ra.
Khuôn mặt Tô Bằng lạnh lùng, thế khinh công của hắn lúc này vừa tận, thân thể rơi xuống, vừa hay phía dưới có một tên mã phỉ, quơ loan đao gào thét bổ về phía hai chân Tô Bằng.
Tô Bằng mặt không biểu tình, dưới chân điểm nhẹ một chút, giẫm lên loan đạo của người kia, lập tức, một cỗ nội lực chí cương chí dương cường đại theo loan đao truyền lên cánh tay tên mã phỉ kia, tên mã phỉ kia chỉ cảm giác tay phải cầm đao của mình phảng phất máu đều bị ép ra cánh tay, chỉ nghe phụt một tiếng, một mảnh huyết vụ từ lỗ chân lông trên cánh tay hắn phun ra, trong nháy mắt lại bị nội lực Cửu Dương nóng rực làm bốc hơi.
Mã phỉ này cảm giác máu mình bốc hơi trong nháy mắt, cả người giống như bị nướng chín, máu dường như đã bốc hơi ở trong mạch máu, người bên cạnh chỉ thấy người này lập tức toàn thân đỏ lên, phảng phất một con cua đun sôi, quát to một tiếng, liền từ trên ngựa ngã xuống, bị thú cưỡi của mã phỉ đằng sau giẫm thành thịt nát.
Tô Bằng thì đã lấy được lực mượn mới, thân thể lại bay vút, bay về phía ba trùm mã phỉ.
Lúc này, Nhị đương gia trùm mã phỉ áo đỏ dũng mãnh đã mang theo mười lăm người lao đến, Nhị đương gia trùm mã phỉ dũng mãnh kia tựa hồ rất tự tin đối với thể lực, lực cánh tay của mình, chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên bậc cao đến cùng một độ cao với Tô Bằng, trong tay nắm lấy một thanh loan đao lớn đến khoa trương, bổ tới trước mặt Tô Bằng.
Tô Bằng trên không trung, đồng tử hơi co rút lại, hắn cảm giác được thực lực Nhị đương gia trùm mã phỉ áo đỏ này coi như không tệ, nếu chiêu số bình thường có lẽ không thể một chiêu trí mạng.
Nhưng Tô Bằng võ công bực nào, hắn trong nháy mắt đã có phán đoán, thân pháp Lăng Vân Phi Độ thi triển dưới chân cũng không phóng tới trước nữa, mà lại hư điểm một cái, thân thể trực tiếp bắn lên, lần nữa lên cao ba bốn mét.
.