"Đúng vậy! Ta đã ngửi được chút khí tức của bọn họ, hơn nữa, Tô lão đệ, ta tựa hồ có một loại cảm giác, hình như có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta.
"Âu Dương Khánh, cũng ở bên cạnh nói.
Tô Bằng trên lạc đà nghe xong, trong lòng không khỏi vừa động.
Hắn cũng cảm giác được chút dị thường, mấy ngày hôm trước còn không rõ ràng, nhưng mấy ngày nay, Tô Bằng cũng cảm giác được điểm này.
"Cẩn thận một chút, buổi tối phái thêm người gác đêm, mấy cao thủ thuê tới, nên dùng cũng phải dùng, tóm lại mấy ngày nay phải cẩn thận.
"Tô Bằng nói với Âu Dương Khánh và A Đỗ Lạp.
Hai người gật đầu, đại mạc bão cát lớn, không quá hợp nói chuyện lúc đi đường, ba người lại mang khăn quàng cổ, tiếp tục đi về phía trước trong sa mạc.
Vào lúc ban đêm, bọn người Tô Bằng đi tới đại khái hơn chín giờ đêm, mới dừng lại hạ trại,.
Tối hôm đó, ánh trăng trên trời biến mất không thấy gì nữa, không biết vì sao, ánh sao vốn nên đầy trời cũng không xuất hiện, bóng đêm một vùng thâm trầm.
Sau khi ăn xong cơm tối, thời gian đã đến hơn mười giờ đêm, trong bóng đêm như vậy, sa mạc cực kỳ rét lạnh, những đội ngũ hộ vệ thành Quy Tư Kiền kia, đại đa số đã chui vào trướng bồng dựng sẵn ôm thảm lông cừu sưởi ấm, chỉ có một vài hộ vệ còn đang gác đêm.
Ngay khi mép doanh địa hoàn toàn yên tĩnh, sáu bảy nam nhân cầm loan đao trong tay, toàn thân đều giấu ở trong y phục đen, giống như ma quỷ lẻn tới ở trong bóng đêm, không chút tiếng động đi vào doanh địa.
Những hắc y nhân này động tác hết sức dứt khoát, lẻn tới trong sa mạc, cũng chỉ lưu lại dấu chân ở trên hạt cát, mà còn rất mờ, cho thấy khinh công của những hắc y nhân này rất cao siêu.
Trong doanh địa, mặc dù có hộ vệ gác đêm, nhưng những hộ vệ kia rõ ràng không tập trung, đại bộ phận đang ngủ gật, bọn họ cũng không cảm thấy buổi tối sẽ có tập kích gì, tinh thần rất thư giãn.
Sáu bảy bóng đen nắm lấy loan đao, giống quỷ mị nhanh chóng tiến vào phạm vi doanh địa, hành động của bọn họ cực kỳ nhanh nhẹn, giống như bộ đội đặc chủng lẻn vào công kích, rất nhanh đã lẻn đến gần những hộ vệ canh gác kia, bọn họ thừa dịp hộ vệ ngủ gật, lẻn tới bịt miệng những hộ vệ kia, cứa một đao, rất nhanh đánh ngã bảy tám hộ vệ.
Trong cả doanh địa, tựa hồ trạm gác cũng không nhiều, sau khi giết chết bảy tám trạm gác hộ vệ, trong doanh địa tựa hồ đã không còn trạm gác.
Tổng cộng bảy hắc y nhân này nhanh chóng tụ tập, cùng lặng yên không một tiếng động đi vào trong doanh địa, nơi này có một trướng bồng dày hơn xa hơn hơn so với trướng bồng khác, lúc Tô Bằng nghỉ đêm, bình thường đều ở đây.
Bảy hắc y nhân vây quanh trướng bồng xa hoa của Tô Bằng, liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời gật đầu, đều từ trong túi mang theo trên người, lấy ra một thứ hình tròn, hơn nữa lấy ra hộp quẹt.
Bảy người lấy ra thứ hình tròn kia, thoạt nhìn giống một lọ hình tròn do thủy tinh làm thành, bên trong đầy thứ sền sệt màu vàng nhạt, cũng không biết là cái gì, mà trên lọ hình tròn, thì là một kíp nổ.
Bảy hắc y nhân này đồng thời lấy ra hộp quẹt, quẹt lửa, sau đó cùng một thời gian châm kíp nổ, sau đó ném những thứ này về phía trướng bồng Tô Bằng ở.
"Ông!""Ông!""Phốc!"Liên tiếp thanh âm rất nhỏ vang lên, lọ hình tròn bị ném về phía trướng bồng Tô Bằng, lập tức nổ tung, bảy cột lửa đột nhiên dâng lên, mỗi cái đều là liệt hỏa hừng hực, hóa ra trong lọ hình tròn này chứa chính là dầu hỏa hiệu quả cực kỳ mãnh liệt, hơn nữa trải qua công nghệ đặc thù, tạo thành thứ giống đạn lửa, dầu hỏa đặc thù bên trong căn bản không cách nào bị nước dập tắt, mà thanh âm nổ tung cực nhỏ, bị thứ này nổ trúng, cho dù là võ công thông thiên, cũng không tránh khỏi bị lửa thiêu cháy.
Bảy hắc y nhân nhìn trướng bồng xa hoa giống ngọn lửa cực lớn bốc cháy lên, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, bảy người ném đạn lửa tới, cho dù Tô Bằng võ công thông thần, lúc này cũng trốn không thoát cái chết.
"Mấy vị bằng hữu, hơn nửa đêm tới chỗ ta chơi lửa khói, đúng là hứng khởi nhỉ.
"Vào lúc bảy người nhìn cột lửa cháy, đang chờ đợi người bị lửa đốt ra ngoài giãy dụa, sau đó ngã gục, đột nhiên trong doanh địa vang lên tiếng vỗ tay nhẹ nhàng, một thanh âm của nam nhân vang lên.
Bảy hắc y nhân này lập tức căng cứng người, quay đầu lại nhìn về phía thanh âm truyền tới.
Chỉ thấy Tô Bằng mặc áo xanh, từ trong một trướng bồng vốn hẳn của hộ vệ bình thường ở đi ra, ở bên cạnh hắn, là Âu Dương Khánh còn có một cặp huynh đệ Tây Vực, cùng với A Đỗ Lạp.
Âu Dương Khánh đi sau lưng Tô Bằng, lúc này hai ngón tay đặt ở miệng, lập tức, từng tiếng huýt sáo chói tai vang lên.
"Giết! !"Trong nháy mắt, trong doanh trướng sáng lên, hai trăm hộ vệ còn cả thuộc hạ của A Đỗ Lạp, cầm cây đuốc trong tay từ trong trướng bồng trùng sát ra ngoài, bao vây bảy người này.
Mà năm cao thủ Tô Bằng thuê, cũng xuất hiện ở bốn phương tám hướng, đem bảy người này vây vào giữa.
"Từ sớm đã cảm giác có người nào đó đang theo dõi, hóa ra là mấy con chuột này, còn may là Tô lão đệ ngươi cảnh giác, tạo ra cái bẫy, bây giờ những con chuột này đã chui đầu vô lưới.
"Âu Dương Khánh nói, nói xong, hắn chậm rãi từ bên hông rút ra trường đao bản thân, nói với bảy hắc y nhân kia:"Này, ta nói mấy con chuột kia, bây giờ còn không chịu lộ ra khuôn mặt thật của các ngươi sao?"Bảy hắc y nhân nghe xong, mấy người đằng sau, ánh mắt đều rơi lên trên người một hắc y nhân vóc dáng cao lớn cầm đầu.
Hắc y nhân cầm đầu kia, nhìn bọn người Tô Bằng một hồi, sau đó đưa tay, chậm rãi tháo khăn che mặt của hắn xuống!.