Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

“Cô gái?"

Tô Bằng nghe xong, trong lòng nói tại quận Giang Ninh người quen biết không nhiều lắm, nếu tới tìm mình, ngoại trừ Ninh Thải, Tần Tiểu Nguyệt, cũng chỉ còn lại có...

Nghĩ đến đây, Tô Bằng gật đầu, nói:

“Ta lập tức đi ra đây."

Nói xong, hắn đi theo người quân sĩ này, cùng nhau ra khỏi doanh trướng, đi tới cửa doanh của đại doanh phía tây.

“Tô đại ca!"

Thấy ngoài cửa, một thiếu nữ mặc quần áo màu hồng phấn đang hướng về phía Tô Bằng phất tay.

“Đúng là Tiêu Vũ rồi."

Tô Bằng thầm nghĩ quả nhiên là nàng, đi ra, cười với Lăng Tiêu Vũ hỏi:

“Mấy ngày trước không thấy ngươi trang điểm, hôm nay đến quận Giang trữ, dùng một chút phấn trang điểm, quả nhiên càng đẹp mắt."

Lăng Tiêu Vũ nghe xong lời của Tô Bằng, mặt cười không khỏi đỏ lên, nói:

“Ta vốn là không cần mấy thứ này, chẳng qua là ở trong phủ của cậu, mợ muốn trang điểm cho ta, nên trang điểm một chút."

“Ha ha, càng xinh đẹp, thế nào, tìm ta có chuyện gì sao?"

Tô Bằng cười, nói với Lăng Tiêu Vũ.

“Tô đại ca, nghe nói ngươi đã thoát khỏi hiềm nghi, ta thật vui vẻ, liền đến xem một chút, còn có... Không biết Tô đại ca ngày mai có rãnh rỗi hay không? Tại Giang Ninh Quận này người ta quen biết không nhiều lắm, tuổi tác tầm tầm lại càng ít, ngày mai nếu Tô đại ca có rãnh rỗi, có thể cùng ta đi chơi một chuyến ở quận Giang Ninh này không?"

Lăng Tiêu Vũ nói, lúc nói những lời này sắc mặt có chút đỏ lên, cũng không biết có phải là má hồng tô thắm hay không.

Nhìn vẻ mặt Lăng Tiêu Vũ mang theo sự chờ đợi, trong lòng Tô Bằng khẽ động, hắn cũng trải qua một số chuyện tình, trạng thái của Lăng Tiêu Vũ bây giờ, dường như có chút... Chẳng qua, Tô Bằng cũng không phải là quá mức để ý, liền nói:

“Chuyện lần trước, còn cần phải đa tạ ngươi, ta ngày mai không có chuyện gì, có thể đi chơi với ngươi một ngày, nhưng buổi tối thì bận một số việc."

“Như vậy sao... Vậy thì một ngày cũng tốt lắm rồi."

Lăng Tiêu Vũ nghe xong, cũng không để bụng, mà là hết sức vui mừng, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng cảm giác mình một tháng này hết sức căng thẳng, ngày mai cùng Lăng Tiêu Vũ đi dạo phố xá một chút, coi như là một loại nghỉ ngơi, đang nghĩ ngợi đột nhiên trong lòng Tô Bằng nghĩ đến.

“Tiêu Vũ, ta từ khi gặp ngươi đến nay vẫn chưa từng thấy ngươi chính thức ra tay. Ở đầm lầy Thiên Nhãn, bởi vì ngươi lúc ấy bảo hộ Trương Tiến, cũng chẳng phát huy ra toàn bộ công phu, không biết công phu chân thật của ngươi phải chăng rất lợi hại?"

Tô Bằng đột nhiên hỏi Lăng Tiêu Vũ.

“Tô đại ca sao lại đột nhiên hỏi điều đó?"

Lăng Tiêu Vũ có chút kỳ quái cũng chẳng suy nghĩ nhiều, trả lời:

“Công phu của ta cũng có thể coi là tạm được, ít nhất phụ thân ta nói, công phu của ta đối phó với giang hồ hại dân hại nước bình thường là không thành vấn đề, gặp phải người xếp hạng cuối cùng của giang hồ thập Tiểu Kiếm... Ta đại khái có thể đánh ngang tay."

“Như vậy sao..."

Trong lòng Tô Bằng tính toán, Phó Tử Dịch nói công phu của mình đại khái là có thể đánh ngang tay với hạng ba của thập Tiểu Kiếm. Như vậy Lăng Tiêu Vũ đại khái kém hơn mình một hai bậc gì đó, cũng không tính là tầm thường, so với Tôn Thế Giai có thể còn mạnh hơn không ít.

“Tiêu Vũ, có chuyện này. Ta muốn nói với ngươi một chút..."

Tô Bằng kéo Lăng Tiêu Vũ qua, đè thấp âm thanh nói với nàng...

“Cái gì? Ngày kia, sẽ có một nhóm người buôn lậu. Buôn bán nữ tử cùng với trẻ con?"

Lăng Tiêu Vũ nghe xong, cũng lắp bắp kinh hãi, mặc dù thế giới này là cảnh tượng một mảnh chư hầu cắt cứ, nhưng cũng chỉ là trên mặt chính trị tương đối loạn thôi, các chư hầu lãnh chủ tương đối coi trọng việc ổn định địa bàn của mình, những chuyện giang hồ chém giết việc ác xấu xa cũng không nhiều lắm, buôn bán người ngược lại cũng không phải là chuyện nhỏ.

“Đúng vậy, một bằng hữu trong giang hồ của ta đã cho ta tin tức đó, nói là có người buôn bán người, bảo ta đi trước chặn lại để giải cứu nhóm người đáng thương này, ta cũng đã hẹn vài bằng hữu, nhưng nhân thủ vẫn sợ là không đủ, Tiêu Vũ võ công của ngươi nếu không tệ, có thể đủ để tự bảo vệ mình, không bằng đi một chuyến cùng chúng ta đi."

Trong đầu Tô Bằng đang cân nhắc kể lại một phần tin tức mà Tạ An cho hắn nói với Lăng Tiêu Vũ.

Lăng Tiêu Vũ cúi đầu suy nghĩ một lát, nói:

“Ta cùng đi với các ngươi! Buôn bán con người khiến bao nhiêu thân nhân cốt nhục phải li biệt, tuyệt không thể buông tha, giải cứu nhóm người này, cho dù từ đạo nghĩa hay là phương diện nào khác, cũng đều là giang hồ nhi nữ không thể chối từ, là việc cần phải làm, chẳng qua là chuyện này không cần đi báo quan nơi huyện nha quận Giang Ninh sao?"

“Sợ là không thể báo quan."

Tô Bằng lắc đầu, nói với Lăng Tiêu Vũ:

“Nếu đối phương dám buôn lậu người, chính là đã có chỗ dựa vững chắc, nếu báo quan, khó tránh khỏi đả thảo kinh xà, để cho bọn họ nghe được tin gì... Nhưng nếu muốn cứu khổ chủ trước, thì phải có nhân chứng, đến lúc đó báo quan mới dễ thành công hơn."

Nghe xong lời của Tô Bằng, Lăng Tiêu Vũ suy nghĩ một lát, gật đầu nói:

“Tô đại ca nói cũng phải, như vậy ngày kia ta sẽ đi cùng với Tô đại ca."

“Như thế thì tốt quá."

Tô Bằng gật đầu, hắn kéo Lăng Tiêu Vũ vào chuyện này chính là coi trọng thân phận lai lịch của Lăng Tiêu Vũ, chuyện Cổ Kiếm Sơn Trang, Tô Bằng không biết thành chủ của quận Giang Ninh Mạc Thiên Kình có biết rõ hay không, nếu hành vi buôn lậu người, đã được Mạc Thiên Kình ngầm đồng ý, nhóm bọn hắn cũng lật vụ này không được, nhưng nếu có thêm Lăng Tiêu Vũ thì có khác biệt rất lớn.

Không bàn đến Lăng Tiêu Vũ là cháu ngoại gái của Mạc Thiên Kình, chỉ cần biết phụ thân của Lăng Tiêu Vũ là Thần Bộ Lăng Truy, giang hồ đồn đãi là một người trong mắt không chứa được hạt cát, cho dù ngươi lai lịch to lớn ra sao nếu đi van xin Lăng Truy buông tha cho tội ác của thân nhân bằng hữu của mình, đều không thấy được Lăng Truy chấp thuận, danh tiếng chính trực nghiêm minh lan xa trong chốn giang hồ, nếu để cho Lăng Tiêu Vũ biết rõ chuyện của Cổ Kiếm Sơn Trang, tuyệt sẽ không bỏ qua cho được.

Sau khi ước định chuyện này với Lăng Tiêu Vũ, trong lòng Tô Bằng càng yên tâm hơn, cất bước tiễn Lăng Tiêu Vũ, Tô Bằng nhìn thời tiết, thi triển khinh công, đi đến thành quận Giang Ninh.

Tại tiệm thuốc Hồi Xuân Đường trong thành của quận Giang Ninh, Tô Bằng muốn thảo dược của Đại Tiên, cũng là phương thuốc khắc chế độc chưởng mà mình trúng phải của Hàn đại phu, sau khi Tô Bằng uống xong vị thuốc đắng này, thử vận một chút tâm pháp Dung Nham Kính Hồ của mình, cảm giác trước ngực mình chẳng còn đau đớn nữa.

Tâm pháp Dung Nham Kính Hồ Tô Bằng kinh nghiệm thực chiến đã tăng lên tới tầng thứ hai, tổng giá trị nội lực trừ đi trạng thái bộc phát tăng lên tới hai trăm, cũng coi là một sự đột phá, thử vận công pháp, cũng rõ ràng có thể cảm giác được đau đớn ẩn ẩn ở lòng ngực.

“Tuy rằng bây giờ tạm thời có thể chế trụ độc chưởng, có điều vẫn không thể phớt lờ, càng sớm đem tai hoạ ngầm trong độc chưởng giải trừ khỏi mình càng tốt."

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.

Nhìn sắc trời một chút, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, đại khái là đã hơn bảy giờ tối, trong lòng Tô Bằng nhớ tới một chuyện, nhưng không biết người mình muốn tìm, có còn ở đó hay không.

Suy nghĩ một lát, Tô Bằng vẫn từ Hồi Xuân Đường đi tới thành bắc.

Quận Giang Ninh buổi tối cũng hết sức náo nhiệt, khách điếm tửu quán hai bên đường phố đều sáng đèn lung linh mời chào khách nhân, một số người bán hàng rong thì buôn bán trước những tửu điếm cửa hàng này, cũng không hề vắng lặng, Tô Bằng một đường hành tẩu, rất nhanh liền đến cửa thành bắc, dừng chân nhìn quét qua như muốn tìm kiếm cái gì.

“Thật chuyên nghiệp... Muộn như vậy vẫn còn đứng đó."

Tô Bằng nhìn một hồi, liền phát hiện một người mang mặt nạ Thiên Cẩu đứng ở phụ cận cửa thành bắc, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười, đi tới.

“Chào ngươi. Bắc Sửu các ngươi thật đúng là cần cù."

Tô Bằng đi đến trước mặt người mang mặt nạ Thiên Cẩu kia, nói với hắn.

“Hắc hắc hắc... Chăm chỉ cùng với lợi nhuận luôn có quan hệ trực tiếp... Ta còn nhận ra ngươi, ngươi là khách quý của Bắc Sửu, như thế nào, muốn tình báo gì sao?"

Tiểu Sửa mang mặt nạ Thiên Cẩu cười hắc hắc, hỏi Tô Bằng.

Tô Bằng ném qua một lượng hoàng kim, nói:

“Ta muốn tin tức của Độc Thủ Cốc."

“Tin tức của Độc Thủ Cốc? Tin tức cấp một. Cũng chỉ có một tin tức tổng hợp..."

Tiểu Sửu mang mặt nạ Thiên Cẩu nhận lấy hoàng kim, trong miệng lại xuất hiện thanh âm máy móc này, nói:

“Độc thủ cốc. Là một tổ chức sát thủ quái dị, võ công của các thành viên cũng không quá lợi hại, nhưng tinh thông độc, cổ, Vu thuật, mục đích tồn tại không rõ, nhưng cũng không đơn thuần vì tiền tài. Quan hệ của tổ chức rất quái dị, cạnh tranh cực kỳ kịch liệt thậm chí tàn sát lẫn nhau, nhưng lúc đối mặt với kẻ địch bên ngoại là rất nhất trí, vị trí của tổng bộ hình như ở phía nam."

Sau khi nói xong, hắn liền dừng lại, khôi phục thanh âm bình thường, nhìn Tô Bằng nói:

“Tin tức cấp một cũng chỉ có chừng này, tình báo của hắn là tình báo cao cấp hơn, một lượng hoàng kim thì nghe không được."

“Nếu ta hỏi ngươi vị trí cụ thể của Độc thủ cốc thì cần bao nhiêu tiền?"

Tô Bằng hỏi bọn người Bắc Sửu.

“Vị trí cụ thể của Độc thủ cốc..."

Tiểu Sửu mang mặt nạ Thiên Cẩu tựa hồ suy tư một hồi lâu, mới nói:

"Tin tức ngươi muốn là tin tức cấp ba, một trăm lượng hoàng kim mới có thể nhận được, tín vật thượng khách của ngươi là tín vật cấp hai, chỉ có thể ưu đãi đến tin tức cấp hai."

“Thôi bỏ đi."

Bây giờ tuy rằng Tô Bằng cũng coi như con người giàu có, nhưng một trăm lượng hoàng kim cũng không nghĩ sẽ tiêu xài vì chuyện này, tin tức về Độc Thủ Cốc mới mua được cảm giác có chút qua loa, nhưng là cũng xem như hiểu thêm được một chút thông tin của kẻ địch.

“Ngài còn giữ tín vật thượng khách cấp hai, cho nên còn có một tin tức tặng kèm, ngài muốn tin tức ngẫu nhiên gần đây hay là tin tức chỉ định?"

Tiểu Sửu mang mặt nạ Thiên Cẩu hỏi Tô Bằng.

“Tin tức ngẫu nhiên đi."

Tô Bằng nói, hắn không có tin nào khác muốn đặc biệt tìm hiểu, mà còn tin tức gần đây có thể giúp mình nắm thế cục trong tay.

“Danh y giết người Lục Tam Bình đã lên khách thuyền tới quận Giang Ninh, có thể là tới xem bệnh cho phụ thân của đại nhân thành chủ quận Giang Ninh, hôm nay sắp đến rồi."

Tiểu Sửu nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe xong, khẽ nhíu mày.

“Lục Tam Bình? Chính là người kia đã đổi mặt cho Tạ An đó sao?"

Trong lòng Tô Bằng âm thầm ghi nhớ, nói:

“Cảm tạ, ta cáo từ trước, chúc ngươi làm ăn phát đạt."

“Hắc hắc... Chúc ngài thuận buồm xuôi gió."

Tiểu Sửu mang mặt nạ Thiên Cẩu cười hắc hắc hai tiếng, tiếp tục đứng ở nơi đó chờ đợi khách hàng của hắn.

“Danh y giết người Lục Tam Bình sắp sửa đến quận Giang Ninh... Nghe nói Lục Tam Bình, y thuật cực kỳ cao minh, trong hoàn cảnh cổ đại này thế nhưng có thể làm giải phẫu ngoại khoa... Có lẽ phương pháp giải độc của độc chưởng trong người ta chính là ở trên người Lục Tam Bình kia, chẳng qua là nghe nói hắn tính cách quái dị, chỉ xem bệnh cho người mà mình muốn, người được hắn chữa trị cũng phải thiếu nợ hắn một cái nhân tình, làm một việc cho hắn, không biết hắn có thể chữa trị được độc chưởng cho ta hay không..."

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.

Chẳng qua, chuyện hôm nay phải làm, cũng đã làm không tệ lắm.

Tô Bằng tìm tìm bốn phía, tìm được một nơi không người, thấy bốn phía không có người nào liền đăng xuất khỏi trò chơi.

...

Một đêm không lời

...

Ngày hôm sau, buổi sáng đúng tám giờ rưỡi Tô Bằng đăng nhập trò chơi, sau khi đăng nhập, Tô Bằng trực tiếp đi đến nơi đã hẹn với Lăng Tiêu Vũ vào ngày hôm qua.

Đến chỗ ước hẹn, Tô Bằng thấy Lăng Tiêu Vũ, hôm nay nàng không có trang điểm, nhưng lại càng lộ vẻ sức sống của nàng thiếu nữ cùng với sự xinh đẹp tự nhiên, nhìn thấy Tô Bằng, Lăng Tiêu Vũ liên tục ngoắc ngoắc, bảo hắn tới đây.

Tô Bằng cười cười, đi tới, hàn huyên một hai câu với Lăng Tiêu Vũ, cùng nàng đi dạo.

Hai người dọc theo con phố buôn bán phồn vinh trong quận thành Giang Ninh, nhìn các loại cửa hàng bán đồ vật gì đó, Lăng Tiêu Vũ mua một ít quà vặt, Tô Bằng mỉm cười phụng bồi nàng, có cảm giác nhưng cùng bạn gái đi dạo trên đường dành riêng cho người đi bộ ngoài đời thực.

“Tô đại ca, nhanh nhanh đến bên này nhìn xem thử, có cá vàng nha!"

Lăng Tiêu Vũ đi tới phía trước, thấy được một gian hàng vớt cá vàng, liền hô với Tô Bằng.

Tô Bằng lúng túng, mình tại sao lại có cảm giác như đang lừa gạt tiểu cô nương vớt cá vàng vậy nè.

Vừa định bảo Lăng Tiêu Vũ đổi sang chơi trò chơi khác, Tô Bằng chợt nghe đối diện có người nói:

“Ơ? Đây không phải là Tiêu Vũ sao? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

Tô Bằng ngẩng đầu nhìn lại, thấy ba người nam tử áo xanh cao lớn đang đứng ở trước mặt Lăng Tiêu Vũ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui