Trò Chơi Vô Hạn Đang Trong Thử Nghiệm


Sa Đường luôn luôn cảm thấy rằng áo len này là một đầu mối rất quan trọng, có lẽ từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé, sau đó gặp chị gái của cậu bé, và sau đó ngay bây giờ, chiếc áo lên màu xanh này dường như là một sợi xích, tất cả mọi thứ được kết nối với nhau.

Cậu bé mập dường như nhận ra điều gì đó, cậu nắm lấy vạt áo chậm rãi xoay người, trong mắt mang theo phẫn nộ cùng cuồng loạn điên cuồng, nhưng mà một giây sau cậu liền ngây ngẩn cả người.

Trong tưởng tượng áo len bị cắt ra còn tốt, ngoại trừ bị những người đó ném một ít nước ra, áo len không nhận được bất kỳ tổn thương nào, cậu bé không thể tin được sờ lại sờ, rốt cục xác định đây là sự thật.

Hốc mắt cậu bé lập tức đỏ bừng, nước mắt cứ như vậy rơi xuống, cậu bé khóc rất trầm mặc, không phát ra một chút thanh âm, tựa hồ là sợ quấy rầy đến người khác, cậu bé thậm chí ngay cả co rút cũng dùng cánh tay che miệng mũi.

Tay cậu bé vẫn vuốt v3 áo len, giống như đang vuốt v3 món đồ chơi yêu quý, ngay trong khoảnh khắc này, thế giới dường như đã đông cứng lại, không có ồn ào, không có tra tấn không ngừng nghỉ, trong thế giới mất đi màu sắc này, chỉ có chiếc áo len màu xanh đặc biệt rõ ràng.

Thấy thế Sa Đường đành phải buông tay xuống, anh nhẹ giọng hỏi: "Bạn học nhỏ, có cần giúp đỡ không?."
Cậu bé béo sửng sốt, cậu chậm rãi buông tay nâng cao xuống, trầm mặc một lúc lâu, cậu nói: "Không cần."
Sa Đường không ngờ lại là đáp án này, anh có chút kinh ngạc nhìn về phía nam hài, cậu cho rằng, nếu có người nguyện ý giúp cậu, cậu hẳn là sẽ cảm thấy rất cao hứng mới đúng.

Đúng vào lúc này, chuông lên lớp vang lên, rõ ràng lúc trước cảm thấy thanh âm có chút chói tai lúc này lại mang theo chút an tâm, phảng phất là khúc ru của mẹ, trong ấm áp lộ ra một loại cảm giác an toàn.

Cậu bé béo giật giật khóe miệng, chỉ nói một câu.

"Bởi vì tôi đã ch3t a...."

Dứt lời, cậu bé xoay người đi về phía trong sân trường, tòa nhà giảng dạy kia tựa như quái vật găm trĩu thắt lưng, há miệng to như chậu máu, từng ngụm từng ngụm nuốt nam hài vào trong bụng.

"Anh là giáo viên sao?".

Thanh thúy như loan ở bên người thanh âm vang lên, mang theo một chút kiều diễm cùng ngây thơ thuộc về thiếu nữ.

Sa Đường phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía người đang nói chuyện, chính là nữ sinh vừa mới hai lần nhào vào trong nguc anh.

"Em còn không đi học sao?."
Cô gái chớp chớp đôi mắt trong suốt, hai tay sau lưng, nghe vậy thè lưỡi, cười hì hì nói: "Không đi nha, hôm nay em trốn học rồi."
Sa Đường: "......" May mắn đây không phải là học trò của mình, nếu không mình đại khái sẽ già rất nhanh.

Cô gái đưa tay túm lấy vạt áo anh, ngọt ngào nói: "Anh trai, anh có thể dẫn em đi chơi không?"
Sa Đường cũng học theo giọng điệu ngọt ngào của cô nói: "Không thể nha, em hẳn là trở về ngoan ngoãn đi học, hơn nữa chúng ta hoàn toàn không quen nha."
Cô gái nghe xong rõ ràng mất hứng, khuôn mặt xinh đẹp tựa như có vặn vẹo trong nháy mắt, trong mắt cô mang theo một loại lạnh lùng cùng điên cuồng khiến lòng người kinh hãi, mâu thuẫn cực hạn quấn quanh cùng một chỗ, đột ngột lại hài hòa, giống như tuyết lở đột nhiên xuất hiện, lại giống như sóng thần mãnh liệt.

Sa Đường đứng thẳng dậy, anh cẩn thận lui ra sau một bước, tay ở trong túi siết chặt chiếc kéo thuận theo, nhìn xuống cô gái chỉ đến vị trí thắt lưng của mình, ánh mắt của cô vào một khắc nào đó dường như trùng hợp với người nào đó, nhưng ngẫm lại không cách nào tương ứng cụ thể là ai.

Giằng co như vậy chỉ kéo dài vài cái chớp mắt thời gian, khí tức kia liền hoàn toàn tiêu tán, ánh mắt cô gái trước mặt dần dần trở nên ngốc trệ, ngũ quan bắt đầu mơ hồ, giống như những người khác trong trường này.


Khuôn mặt mơ hồ của cô gái chuyển động một chút, dường như đang nhìn mình ở đâu, lập tức hét lên một tiếng kinh hãi, trở lại tòa nhà giảng dạy.

Sa Đường chậm rãi thả lỏng cơ bắp căng thẳng, bởi vì quá khẩn trương, tay cầm kéo bị ngây người ra mấy dấu ấn, cậu trầm mặc vuốt v3 những dấu đỏ kia, trong đầu là đang nhanh chóng lọc ra người mình gặp từ nhỏ đến lớn, anh cơ hồ có thể khẳng định, ánh mắt như vậy anh đã gặp qua.

Trí nhớ nhỏ của anh cũng phi thường tốt, đọc sách không cần cố gắng bao nhiêu cũng có thể đạt được thành tích không tồi, anh tự nhận mình có thể tìm được người này trong trí nhớ của mình, nhưng mà tìm kiếm không có kết quả, vô luận anh cố gắng hồi tưởng như thế nào, đều không thể định vị cụ thể, tựa hồ người này chỉ là người anh tưởng tượng ra.

Điều này làm cho anh có chút uể oải, lần đầu tiên đối với trí nhớ của mình sinh ra nghi ngờ, đôi mắt kia anh rõ ràng hẳn là đã gặp qua.

Tìm không được đáp án, Sa Đường bất đắc dĩ ngửa đầu thở dài, cũng là một giây sau mở to mắt.

Chỉ thấy trên tháp chuông có một thân ảnh quen thuộc, người nọ ngồi ở mép sân thượng, chân lơ lửng ở bên ngoài, gió thổi qua, mặc chiếc áo khoác Tôn Trung Sơn trên người, khiến người ta run sợ.

Sa Đường bất chấp nghĩ nhiều, anh nhanh chóng xông về phía tháp chuông, dùng tốc độ trước nay chưa từng có của mình, tay anh vươn lên giữa không trung, thấp giọng gọi: "Book!"
Một quyển sách treo ở trước mặt anh, theo anh chạy trốn mà phiêu động, ánh sáng vụn như phấn vàng trong lúc chạy vẽ ra một đạo quang ảnh, thân ảnh như ẩn như hiện bắt đầu ngưng thật, không gần không xa đi theo bên cạnh Sa Đường.

Trong khi đó—

"A nha, thất bại...."

Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên trong xe, mang theo chút tiếc hận cùng mất hứng, giống như là tiểu hài tử không có được kẹo.

Hắn chà xát huyết dịch đỏ thẫm của đầu ngón tay, đảo mắt, huyết dịch kia giống như có được ý thức bản thân, rung động hai cái theo vết thương đầu ngón tay chui về thân thể hắn, bất quá trong nháy mắt, ngón tay kia trơn bóng như lúc ban đầu, làm sao còn có dáng vẻ miệng vết thương.

"Thật ghét loại thế giới nhỏ yếu ớt này, cái gì cũng không làm được."
Dứt lời hắn nghiêng đầu nhìn về phía bóng người trên ghế phó, đầu lưỡi chậm rãi xẹt qua cánh môi, dường như đang thưởng thức, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, ánh mắt của hắn giống như một bàn tay vô hình theo đường cong thân thể người nọ đi xuống phía dưới, trong mắt xen lẫn hưng phấn điên cuồng.

Người bị anh nhìn chăm chú lúc này nhíu mày, dường như đang trải qua chuyện gì đó khiến anh cực kỳ khẩn trương, môi khẽ mở, dồn dập thở d0c trong xe trở về, cổ mảnh khảnh lộ ra bên ngoài yếu ớt lại xinh đẹp, làm cho người ta nhịn không được muốn cầm, muốn đi chơi.

Hắn thò tay ra, nhẹ nhàng vuốt v3 bên hông người kia, thân thể người nọ quả nhiên run rẩy, thở d0c cũng càng thêm dồn dập, trên mặt nổi lên một tia đỏ bừng.

"Làm sao có người sợ bị người sờ đến chỗ này cơ chứ, vui vẻ...."
Hắn hơi nghiêng người lại gần, môi như có như không lướt qua hai má người nọ, dừng ở bên tai thấp giọng lẩm bẩm nói: "Anh mau trở về đi, nhớ anh...."
Gió trên sân thượng giống như một trận gió thổi mạnh, xé rách người qua lại, khi Sa Đường chạy đến sân thượng, tiểu nhân cổ tích anh triệu hồi ra đã túm lấy người trước anh một bước.

Chỉ thấy ba nữ nhân nhị nguyên lớn lên mặc váy cung đình Trung Âu, bộ dạng giống nhau như đúc, mỗi người một góc dùng sức túm lấy quần áo của nam hài mập kia, áo len màu lam bị kéo đến vặn vẹo biến dạng, gần như vỡ vụn.

Cậu bé béo ôm lan can bằng cả hai tay gắt gao, cố gắng đệm lực kéo để phá hủy áo len, miệng của mình hét lên: "Các người mau buông ta ra, áo len sắp hỏng rồi, mau buông tôi ra!
Sa Đường thấy thế vội vàng tiến lên hỗ trợ, nam hài nhìn bàn tay đưa tới trước mặt, không có đưa tay, ánh mắt nhỏ hẹp của cậu lưu luyến trên mặt Sa Đường.

"Bắt lấy tôi, mau lên đây! " Sa Đường gấp đến độ đổ mồ hôi, thấy cậu bé vẫn thờ ơ như trước, anh hô: "Dây áo len của cậu sắp đứt rồi, nếu cậu không đi lên, áo len thật hỏng rồi!"
Cậu bé mập sửng sốt một chút, sắc mặt ngẫu nhiên đại biến, theo bản năng buông lỏng tay muốn sờ áo len của mình, mất đi sự hòa hoãn của cậu ôm lan can, ba nữ nhân kia cơ hồ là trong nháy mắt đã bị cân nặng của nam hài kéo dài nhào về phía trước.


Mắt thấy bốn người sắp rơi xuống sân tạp, Sa Đường theo bản năng nhào tới muốn bắt lấy nữ nhân cuối cùng, cũng chỉ bắt được làn váy vỡ vụn, anh mờ mịt trong nháy mắt, làm như nhớ tới cái gì đó, anh hô to: "Elina!"
Vừa dứt lời, chỉ thấy trên người nữ nhân giữa không trung lắc qua mấy đạo thân ảnh hư ảo, sau đó nhanh chóng ngưng thật, từng người một xuất hiện ở vị trí vừa vặn vừa vặn có thể túm lấy mắt cá chân của người trước, giống như chùm nho, gần chân sân tạp, bị Sa Đường túm lấy, hai nữ nhân phía sau ngưng thật ra thì ôm lấy eo anh, giúp anh ổn định thân hình.

Thân hình Sa Đường không tự nhiên ngưng trệ một chút, lập tức anh giẫm lên mép sân thượng, mạnh mẽ gia lực kéo lên trên, nhất nhất đem người đón lên, may mắn bản thân Elina không có trọng lượng gì.

Đến khi nhận được cậu bé mập mạp cuối cùng, anh đã kiệt sức, nếu không phải bên cạnh có người giúp anh, chỉ sợ chính anh cũng không đứng vững được, anh xụi lơ trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở d0c, tay giống như bị gãy, hoàn toàn không còn tri giác.

Nữ nhân Trung Âu này là thê tử của râu xanh, bởi vì không có tên, Sa Đường liền đặt cho nàng một cái tên, tên là Elina, ý là nữ hài cao quý.

Trong khi anh đang cố gắng chạy lên, cuốn sách truyện triệu hồi Elina, trong nguyên mẫu câu chuyện, Elina là người vợ thứ tám của Râu Xanh, cô mở cánh cửa bí mật của Râu Xanh, phát hiện ra rằng râu xanh đã gi3t ch3t người vợ trước đó của mình, và cuối cùng cô may mắn trốn thoát, nhưng như một cái giá phải trả cho bí mật rình mò của mình, cô đã mang theo cuộc sống linh hồn của bảy người vợ đầu tiên.

Cho nên kỹ năng của nàng là may mắn, về giá trị vũ lực không có ưu thế rõ ràng gì, bất quá giá trị vận khí rất cao, từ các nàng tiện tay cào một cái, liền bắt được áo len màu lam mà cậu bé mập để ý nhất cùng vừa mới rơi xuống, vị trí xuất hiện là có thể nhìn ra, là tuyển thủ lưu loát may mắn.

Điều này làm cho Sa Đường tràn ngập chờ mong tiểu nhân cổ tích xuất hiện phía sau, trước mắt xuất hiện Shindrila cùng Elina, Shindrila trước mắt còn không trực tiếp đạt tới năng lực cụ thể, nhưng hiển nhiên sẽ không phải là dòng may mắn.

Anh rất tò mò, dựa theo xu thế hiện tại, nhân vật xuất hiện phía sau sẽ như thế nào, dòng chảy kỹ thuật, buff chồng lên nhau?
Anh đã chơi không nhiều trò chơi, rõ ràng là thế giới của người sống sót này và trò chơi cũng có một số khác biệt cơ bản.

Truyện cổ tích này ở trong mắt người khác có lẽ sẽ cảm thấy có chút gân kheo, dù sao cũng quá không ổn định, nếu là ở trong sinh tử chiến đấu triệu hoán ra một cái chiến đấu cay đắng, vậy chẳng phải là sẽ xấu hổ sao.

Nhưng Sa Đường suy nghĩ rất thông suốt, đầu tiên có thể rút được đạo cụ chỉ có 5% xác suất này, anh tự giác đã hao hết toàn bộ vận khí trong sinh mệnh của anh, dù sao vận khí của anh vẫn không tốt lắm, tiếp theo chính là, theo anh thấy, đạo cụ này phi thường toàn diện, nếu như dùng tốt, mọi kỹ năng đều có thể nâng cao!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận