Trò Chơi Vực Sâu


Tầm mắt Kiều Kinh Đình hoa lên, thoáng cái đã trở về dưới cây đại thụ lúc nãy, người vây quanh cũng đã tản đi, song vẫn còn vài người trong thôn đang quan sát hắn, ánh mắt xen lẫn tò mò, trêu chọc, thông cảm, không hề giống nhau, làm hắn đề phòng càng mạnh hơn.
Hiện giờ hắn vẫn không biết nên làm thế nào, giờ hắn nên làm gì? Thời gian bảo vệ người mới qua rồi, sẽ xảy ra chuyện gì?
Thật ra cho tới tận bây giờ, hắn vẫn đang nửa tin nửa ngờ với tất cả những thứ này.

Nếu như hiện giờ có một người nhảy ra, nói với hắn, đây là đang quay phim thôi, hắn nhất định sẽ đánh cho người kia một trận, sau đó như thể trút được gánh nặng, lại càng dở khóc dở cười vì bản thân vậy mà có thể tin tưởng cái thế giới trò chơi hoang đường cùng lời hai đứa ranh con kia nói.
Thế nhưng trước mắt, cho dù hắn không tin hoàn toàn, cũng không dám không tin, càng không thể ngồi chờ chết được.

Nếu như đây là một trò chơi yêu cầu giết người mới có thể qua cửa, vậy ít nhất, hắn cần bảo đảm bản thân mình sẽ không bị giết!
Hắn quyết định đi tìm thứ gì đó có thể phòng thân, thời gian bảo vệ người mới của hắn e là...

Hắn nhanh trí, tưởng tượng trong đầu mấy chữ "Thời gian bảo vệ người mới."
"Trước mắt" bỗng xuất hiện một cái đồng hồ đỏ đếm ngược, hiển thị thời gian chỉ còn có 24 phút, rất nhanh đã biến mất.
24 phút...
Nhìn bốn phía.
Trong thôn có mấy chục hộ gia đình, còn có cửa tiệm, quán cơm, nhà trọ, không khác những ngôi làng nhỏ bình thường lắm, nhân khẩu không vượt quá trăm người.

Làm hắn thấy kỳ lạ là, có người đang nhìn hắn, có người lại hoàn toàn không nhìn hắn.
Đây đều là ai? Toàn bộ đều là người chơi sao...!Nếu như là game, hẳn là phải có NPC chứ?
Hắn phát hiện sau đống đồ đủ thứ phía sau một căn nhà dân, có một món công cụ gì đó giống như cái cuốc, hắn suy nghĩ, rồi đi tới, cầm cái cuốc lên.
"Không có tác dụng đâu." Sau lưng vang lên một giọng nữ lạnh lùng.
Kiều Kinh Đình quay đầu nhìn lại, chính là cô gái trên mặt có vết sẹo vừa nãy.

Nhìn kỹ thì, cô gái này da dẻ trắng bóc, mắt hạnh nhân, mày rậm, nếu như không có vết sẹo xấu xí bên nửa kia mặt, hẳn sẽ là một cô gái rất đẹp.

Kiều Kinh Đình không khỏi sinh ra lòng thương hại với cô gái cũng tầm tuổi hắn này.
Cô gái có vẻ như đã quen với ánh mắt này, không hề né tránh để mặt tới nghênh đón, đồng thời cũng liếc mắt nhìn cái cuốc: "Khuyên anh, đừng tự chuốc khổ cho mình."
"Vừa nãy, cảm ơn cô." Kiều Kinh Đình ước lượng cái cuốc, cảm thấy dùng rất thuận tay.
"Kể cả tôi không nói, hệ thống cũng sẽ ép anh tiến vào chương trình giới thiệu cho người chơi mới." Cô nhìn xung quanh, hạ thấp giọng, "Thả cái kia xuống đi, đừng chọc vào bọn họ."

Kiều Kinh Đình hơi do dự, nhưng vẫn buông xuống, chủ yếu là hắn đang có hai suy nghĩ, thứ nhất, cô gái này không giống người xấu, thứ hai, dùng cái cuốc này, e là sẽ biến chuyện nhỏ thành lớn, hắn vẫn luôn ra tay nặng, vật này có lẽ sẽ thành hung khí thật sự.
Cô gái lạnh lùng âm trầm nhìn Kiều Kinh Đình, rồi nói tiếp: "Thời gian bảo vệ người mới của anh rất ngắn, lúc nãy anh đắc tội tên béo kia rồi, chốc nữa nhất định phải chịu ít khổ."
"Gã sẽ giết tôi chắc?" Kiều Kinh Đình khinh thường hỏi.
"Không giết anh, cũng sẽ có vô số biện pháp dằn vặt anh, đừng chọc vào bọn họ." Cô nói xong, liền vội vàng rời đi.
Kiều Kinh Đình còn muốn đuổi theo hỏi thêm vài thứ, chỉ thấy cô rõ ràng cũng không muốn bị người khác nhìn thấy bọn họ nói chuyện, đuổi vài bước đã dừng.
Hắn sờ bụng, cảm thấy hơi đói, tò mò tưởng tượng đồ ăn trong đầu, trước mắt liền có một giao diện nửa trong suốt được "Mở ra."
Thanh menu dưới góc trái, hiện lên tích phân ban đầu của hắn là 20, bên trong có vô số loại đồ ăn để chọn, phân loại cực kỳ tỉ mỉ, giá cả hầu hết là 1 hoặc 2 tích phân, hắn vừa kinh sợ vừa tò mò, nhìn hoa cả mắt.
Cuối cùng, hắn chọn một cái hamburger 1 tích phân, trong nháy mắt, một cái hamburger xuất hiện trên tay hắn, còn đang nóng hổi.
Thời gian bảo vệ người mới của bản thân còn có 13 phút, hắn đã thấy từ đằng xa có một đám người đang để mắt tới mình.

Hắn vừa quan sát kỹ hoàn cảnh xung quanh, vừa máy móc nhai hamburger.


Nằm trong hoàn cảnh quỷ dị như vậy, hắn chẳng muốn ăn chút nào, nhưng hắn cần khôi phục thể lực.
Cái loại lâu la cáo mượn oai hùm như tên béo kia, hắn cũng không để vào mắt.

Từ mười bảy tuổi hắn đã bắt đầu đánh hắc quyền dưới lòng đất, đau đớn, bạo lực, máu me, hăm dọa, tham lam, điên cuồng, phần lớn những thứ đen tối xấu xí trên thế gian này, hắn đã sớm được biết, đương nhiên sẽ không ngại đám người ô hợp này.
Hắn theo thói quen sờ mặt dây chuyền trên cổ, sau đó dùng sức đè nó lên ngực, khiến bản thân tỉnh táo lại dưới lực đè trên tay.
Hắn nhất định phải trở về.
Bà ngoại còn đang chờ hắn trong viện, tiền hắn để lại, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hết, mà quan trọng nhất là, hắn biến mất rồi, hết thảy hi vọng của bà cũng sẽ bị cướp đi.

Trở thành "Tôn"...!Rốt cuộc, "Tôn" là để chỉ cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận