Trò chơi vương quyền

CHƯƠNG 25: TYRION
Những âm thanh mềm mại của đàn hạc nhẹ nhàng len qua cánh cửa, xen lẫn với tiếng sáo, dù giọng của viên ca sĩ như bị nghẹt qua bức tường dày, nhưng Tyrion vẫn nhận ra âm điệu quen thuộc của bài hát. Hắn nhớ bài hát đó: Tôi yêu một cô gái đẹp như mùa hè, với ánh mật trời lấp lánh trên tóc…
Hiệp sĩ Meryn Trant đứng canh gác của phòng thái hậu đêm nay. Hắn thì thào”đại nhân”, Tyrion xuất hiện khiến hắn hơi thấy khó xử nhưng vẫn phải mở cửa dù không cam lòng. Hắn bước nhanh vào phòng ngủ của chị gái và giọng hát dừng lại đột ngột.
Cersei đang dựa vào đống gối đệm. Chân trần, mái tóc dài rối tung đầy mỹ lệ, chiếc áo choàng thổ cẩm màu xanh lá cây và vàng lấp lánh dưới ánh nến khi chị ta nhìn lên. “Chị gái thân yêu,” Tyrion nói, “trông chị tối nay mới đẹp làm sao,” hắn quay sang viên ca sĩ, “cả cậu nữa, em họ. Tôi không biết là cậu có giọng hát tuyệt vời như vậy.”
Nghe lời ngợi khen, mặt hiệp sĩ Lancel sưng sỉa, có lẽ hắn nghĩ rằng mình bị nói móc. Tyrion cho rằng kể từ khi được phong tước hiệp sĩ thì hắn tưởng mình một tấc lên trời. Lancel có mái tóc nâu vàng dày, đôi mắt xanh của gia tộc Lannister, cặp môi dài với lớp râu mềm vàng phía trên. Mười sáu tuổi, hắn cũng giống như bao thanh niên khác, kiên định nhìn sự việc theo một chiều, không hề hài hước hay xét lại bản thân, cộng với vẻ ngoài đẹp trai trời sinh càng khiến hắn thêm kiêu ngạo. Việc lên chức vừa qua chỉ khiến hắn càn quấy thêm. “Thái hậu có triệu gọi ngài sao?” thằng bé tức khí.
“Không, ta không nhớ có việc đó,” Tyrion thừa nhận. “Ta rất tiếc làm hỏng giờ khắc vui vẻ của cậu, Lancel, nhưng thực sự ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc với chị mình.”
Cersei hoài nghi nhìn hắn. “Nếu cậu ở đây vì đám huynh đệ khất cái, Tyrion thì cậu chỉ tốn thời gian thôi. Ta sẽ không cho phép bọn chúng tuyên truyền những thông tin phản loạn bẩn thỉu trên đường phố. Bọn chúng có thể giao giảng cho nhau trong ngục tối.”
“Và cảm tạ vì chúng may mắn vì có được một thái hậu nhân từ.” Lancel thêm vào. “Nếu là tôi, tôi sẽ cắt hết lưỡi của bọn chúng.”
“Một tên thậm chí còn tuyên bố các chư thần sẽ chừng phạt chúng ta vì Jaime đã giết vị vua chính thống.” Cersei tuyên bố. “ Ta không cho phép điều đó, Tyrion. Ta đã cho cậu cơ hội để xử lý những kẻ đáng khinh đó, nhưng cậu và hiệp sĩ Jacelyn của cậu không làm gì cả, vì vậy ta đã ra lệnh cho Vylarr can thiệp chuyện này.”
“Và lão đã làm đúng như thế.” Tyrion tức giận vì đội quân áo choàng đỏ bắt hàng đống đám tiên tri vào ngục tối mà không hỏi qua ý kiến của hắn, nhưng chuyện đó không quá quan trọng để tranh cãi hôm nay. “Rõ ràng điều đó sẽ khiến cho đường phố yên tĩnh hơn một chút. Nhưng hôm nay tôi đến đây không phải vì việc này. Tôi vừa nghe được một tin tức quan trọng cần báo cho chị, chị gái thân yêu, nhưng chúng ta phải nói chuyện riêng.”
“Tốt lắm,” viên nhạc sĩ đánh đàn và thổi sáo cúi đầu và thối lui, trong khi Cersei hôn lên má cậu em họ. “Để chúng ta nói chuyện riêng, Lancel. Thằng em ngỗ ngược của ta trở nên vô dụng khi ở một mình. Nếu hắn mang theo đám vật nuôi của mình thì chúng ta đã ngửi ra mùi chúng.”
Viên hiệp sĩ trẻ quyết liệt liếc nhìn thằng anh họ rồi đóng sập cửa vào sau lưng.
“Tôi định nói cho chị biết tôi đã đi tắm với Shagga hai tuần nay.” Tyrion nói khi thấy thằng em họ khuất lưng.
“Cậu có vẻ rất hài lòng với bản thân, đúng không? Sao vậy?”
“Sao không?” Tyrion nói. Mỗi ngày, mỗi đêm, đám thợ rèn làm việc suốt trên Phố Thép (Street of Steel), và chuỗi sắt càng lúc càng dài hơn. Hắn đã nhảy lên chiếc giường khổng lồ đó. “Robert chết trên giường này phải không? Tôi thật ngạc nhiên khi thấy chị vẫn còn giữ nó.”
“Nói giúp ta mơ những giấc mơ ngọt ngào,” chị ta nói, “giờ thì đi thẳng vào công việc rồi cút khỏi đây, tiểu ma.” Tyrion mỉm cười. “Đại nhân Stannis đã xuất quân từ Dragonstone.”
Cersei nhảy dựng lên. “Và cậu vẫn đang ngồi đây cười giống như đó là ngày mùa thu hoạch bí ngô? Bywater đã tập hợp Đội Tuần Thành Phố chưa? Chúng ta phải gửi thư đến Harrenhal ngay lập tức.” Hắn bật cười lớn, chị ta túm lấy vai và lay hắn. “Dừng lại. Cậu điên à? Hay vẫn còn say? Dừng lại đi.”
Hắn phải cố lắm mới thốt lên lời. “Tôi không thể,” hắn hổn hển, “nó rất… các chư thần ơi, quá buồn cười… Stannis…”
“Hắn sao?”
“Hắn không xuất quân đánh chúng ta,” Tyrion cuối cùng cũng nói ra, “hắn tấn công Storm’s End. Renly đang điều bộ binh đến giao chiến với hắn.”
Móng tay của chị gái bấm sâu vào vai hắn. Trong một chốc chị ta cứ nhìn hắn chừng chừng như thể hắn bắt đầu nói năng lung tung. “Stannis và Renly đang đánh lẫn nhau?” Khi hắn gật đầu, Cersei bắt đầu cười phá ra. “Các chư thần phù hộ,” chị ta phì phì. “Ta bắt đầu tin rằng Robert là một người thông minh.”
Tyrion ngửa đầu cười lớn. Bọn họ cười vang với nhau. Cersei kéo hắn lên giường và bắt đầu nhảy nhót quanh hắn, thậm chí là ôm hắn, lúc này đây chị ta như một cô gái nhỏ. Đợi khi chị ta buông tay thì Tyrion đã thở hổn hển, đầu choáng mắt hoa. Hắn tiến đến kệ tủ bát đĩa tựa vào đó để đứng vững và ổn định cơ thể.
“Cậu có nghĩ bọn chúng sẽ đánh nhau thật chứ? Nếu bọn chúng đạt được thỏa thuận…”
“Sẽ không.” Tyrion nói.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. “Bọn họ quá khác nhau, từ trong bản chất, cả hai đều không chịu đựng được nhau.”
“Và Stannis luôn cảm thấy hắn bị phản bội ở Storm’s End.” Cersei suy tư. “Vị trí trưởng gia tộc Baratheon đáng lý thuộc về hắn… nếu cậu biết hắn đã bao lần tìm đến Robert than thở với giọng ủy khuất. Khi Robert trao vị trí chủ Storm’s End cho Renly, Stannis cắn chặt răng đến mức ta nghĩ hàm răng của hắn đã vỡ đôi lúc ấy.”
“Hắn coi đó là một nỗi nhục.”
“Điều đó có nghĩa là Robert sỉ nhục hắn.” Cersei nói. “Chúng ta sẽ nâng cốc vì tình anh chị em chứ nhỉ?”
“Được,” chị ta trả lời, thở hổn hển. “Ồ, các chư thần phù hộ, được.”
Hắn quay lưng về phí chịu ta khi đổ đầy hai cốc rượu vang nho đỏ. Điều dễ nhất trên thế giới này là rắc lượng nhỏ bột hồng vào trong lòng chị ta. “Về Stannis,” hắn nói khi đưa rượu cho chị ta. Ta vô dụng khi ở một mình ư? Phải không?
“Vì Renly,” chị ta trả lời, cười lớn. “Bọn chúng có thể đánh nhau dài lâu và ác liệt và Người Lạ mang cả hai chúng đi.”
Có phải chính điều này đã khiến Jaime thích Cersei không nhỉ? Khi chị ta cười, bạn thấy chị ta đẹp biết bao, thực sự đẹp. Tôi yêu cô gái đẹp như mùa hè, với ánh mặt trời lấp lánh trên mái tóc. Hắn thiếu chút nữa cảm thấy tội lỗi khi đầu độc chị ta.
Sáng hôm sau, khi đang ăn sáng thì hắn nhận được thư của chị ta đưa tới. Thái hậu tuyên bố mình không khỏe và không thể rời giường. Có mà không thể rời nhà vệ sinh thì có. Tyrion bày tỏ thái độ đồng tình và gửi lời cho Cersei rằng cứ yên tâm tĩnh dưỡng, hắn sẽ xử lý hiệp sĩ Cleos như kế hoạch.
Ngôi Sắt của Aegon – Kẻ Chinh Phục (The Conqueror) là một mớ hàm răng sắt lởm chởm, bẩn thỉu và sắc lạnh, chỉ có kẻ ngu mới nghĩ rằng ngồi lên đó dễ dàng. Khi trèo lên đó, chân như bị bẻ vọp rút gân khiên hắn ý thức rõ ràng hơn bao giờ hết rằng việc hắn ngồi lên đó là một cảnh tượng cực kỳ vô lý và đáng cười. Điểm duy nhất đáng khen của cái Ngôi này là nó ở trên cao.
Đội cận vệ nhà Lannister đứng yên lặng trong những chiếc áo choàng đỏ sẫm và mũ sắt khắc hình sư tử. Bên kia hành lang là Đội áo choàng vàng của Hiệp sĩ Jacelyn. Những bậc thang dẫn đến Ngôi Sắt được canh giữ bởi Bronn và hiệp sĩ Preston thuộc Ngự Lâm Quân. Đám triều thần đứng đầy sân trong khi đám người tới thỉnh cầu thì tụ tập gần những cánh cửa làm bằng gỗ sồi và đồng được canh giữ từ trên cao. Sansa Stark trông đặc biệt đáng yêu trong sáng nay, dù khuôn mặt trắng bệch như sữa. Đại nhân Gyles không ngớt hắng giọng trong khi thằng em họ đáng thương Tyrek mặc áo khoác không tay làm bằng lông thú trắng và áo chẽn, bộ đồ dành cho chú rể. Ba ngày trước hắn đã cưới Phu nhân Ermesande bé nhỏ, từ đó đám người hầu đã có biệt danh mới dành cho hắn ta “Bảo Mẫu” (Wet Nurse) còn hỏi hắn cô dâu quấn tã loại gì trong đêm tân hôn.
Tyrion nhìn từ trên xuống tất cả bọn họ và nhận ra hắn thích điều này. “Cho gọi Hiệp sĩ Cleos Frey.” Giọng hắn sang sảng quay những bức tường đá và thông qua hành lang. Hắn cũng thích điều này luôn. Hắn tiếc rằng Shae đáng thương đã không có mặt ở đây để chứng kiến điều này. Nàng có xin đến, nhưng điều đó là không thể.
Hiệp sĩ Cleos phải đi một quãng đường dài giữa những chiếc áo choàng vàng và đỏ sậm, không dám nhìn trái phải. Khi hắn quỳ xuống, Tyrion nhận ra thằng em họ đã cắt tóc.
“Hiệp sĩ Cleos.” Littlefinger cất tiếng từ bàn nghị sự. “Cảm ơn ngài đã mang đến chúng ta đề nghị hòa bình từ Lãnh chúa Stark.”
Đại học sĩ Pycelle hắng giọng. “Thái hậu Regent, Thừa Tướng/ Cánh tay Phải của nhà vua, và toàn thể hội đồng đã xem xét các điều kiện đưa ra bởi người tự phong là Vua của Phương Bắc. Rất tiếc phải nói rằng chúng ta không thể đáp ứng những điều kiện đó. Vì vậy ngài sẽ phải quay lại nói chuyện với đám người phương Bắc đó, hiệp sĩ.”
“Và đây là điều kiện của chúng ta.” Tyrion nói. “Robb Stark phải hạ vũ khí, thề thuần phục và quay về Winterfell. Hắn phải thả anh trai ta một cách vô điều kiện, giao quyền chỉ huy quân đội cho Jaime, tiến đánh hai kẻ phản đồ là Renly và Stannis Baratheon. Mỗi người lính dưới quyền nhà Stark sẽ phải giao cho chúng ta một đứa con trai làm con tin. Trong trường hợp không có con trai thì phải gửi con gái thay thế. Chúng sẽ được đối xử tử tế và có địa vị cao trong triều này khi nào mà Cha chúng không có âm mưu nghịch phản.”
Cleos Frey trông như phát bệnh. “Đại nhân,” hắn nói. “Lãnh chúa Stark sẽ không bao giờ chấp nhận những điều kiện này.”
“Chúng ta chưa bao giờ cần hắn chấp nhận, Cleos.”
“Hãy nói với hắn rằng chúng ta đã tập hợp một đội quân lớn ở Casterly Rock, và sẽ nhanh chóng tiến đánh hắn từ phía Tây trong khi Cha ta sẽ xuất kích từ hướng Đông. Hãy nói với hắn rằng hắn giờ đang đứng một mình, đừng hy vọng vào bất kỳ đồng minh nào. Stannis và Renly Baratheon đang chiến nhau, và Hoàng Tử thành Dorne (Price of Dorne) đã hứa gả con trai lão là Trystane cho công chúa Myrcella.” Những tiếng thì thầm kinh ngạc và sửng sốt lan khắp đại sảnh và hành lang.
“Về phần các em họ của ta,” Tyrion tiếp tục, “chúng ta đề xuất đổi Harrion Karstark và Hiệp sĩ Wyles Wanterly lấy Willem Lannister, đại nhân Cerwyn và hiệp sĩ Donnel Locke lấy anh trai cậu Tion. Hãy nói với Stark rằng bất kể khi nào thì hai người nhà Lannister đáng giá bằng bốn người phương Bắc,” hắn đợi cho đến khi tiếng cười lắng xuống. “Chúng ta cũng đang có bộ xương khô của Cha hắn, đây là thể hiện thành ý của Joffrey.”
“Lãnh chúa Stark cũng hỏi về các chị em gái của mình và thanh kiếm của ông ấy.” Hiệp sĩ Cleos nhắc hắn. Hiệp sĩ Ilyn Payne đứng yên, chuôi kiếm của Eddard Stark lủng lẳng trên vai ông. Thanh “Băng,” Tyrion nói. “Hắn sẽ có nó sau khi kết thúc đàm phán hòa bình, bây giờ thì không được.”
“Tuân lệnh. Còn các chị em gái của ông ấy?”
Tyrion liếc nhìn Sansa và cảm thấy có lỗi tận đáy lòng. “Hắn phải thả anh trai ta, Jaime, ra trước, không bị thương tổn gì. Giờ thì bọn họ vẫn phải ở đây làm con tin. Việc đối xử với bọn họ như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào hắn.” Và nếu các chư thần phù hộ thì Bywater sẽ tìm ra Arya còn sống trước khi Robb phát hiện ra cô bé đó đã mất tích.
“Đại nhân, tôi sẽ chuyển những yêu cầu của ngài.”
Tyrion đặt một tay lên thành ghế được làm như những lưỡi kiếm vặn xoắn. Giờ là lúc quan trọng nhất. “Vylarr,” hắn gọi.
“Vâng, thưa đại nhân.”
“Quân đội nhà Stark được phái tới để đưa xương cốt của Lãnh chúa Stark về, nhưng giá người nhà Lannister nên được hộ tống bởi quân đội Lannister,” Tyrion thông báo. “Hiệp sĩ Cleos là em họ của thái hậu, và ta. Chúng ta sẽ ngủ ngon hơn nếu biết rõ hắn được hộ tống an toàn đến Riverrun.”
“Tuân lệnh. Tôi nên mang theo bao nhiêu người ạ?”
“Tự nhiên là tất cả bọn họ.”
Vylarr bỗng nhiên giống như tượng đá. Đại học sĩ Pycelle đứng dậy phản đối. “Đại nhân thừa tướng, điều đó là không thể… Cha ngài, Lãnh chúa Tywin, ông ấy cử những người giỏi nhất đến thành phố của chúng ta để bảo vệ thái hậu Cersei và con của bà ấy…”
“Đội Ngự Lâm Quân và Đội Tuần Thành Phố đủ để bảo vệ họ. Vylarr, các chư thần sẽ phù hộ ông đi đường bình an.”
Trên bàn hội đồng, Varys mỉm cười thấu hiểu, Littlefinger tỏ vẻ khó chịu và Pycelle thì thở như cá ngáp trên cạn, mặt trắng bệch và đầy nghi ngờ. Một viên quan tiến lên. “Nếu có ai còn bất kỳ vấn đề gì cần bẩm báo thừa tướng đại nhân nữa thì tiến lên, nếu không thì bãi triều.”
“Tôi có lời muốn nói,” một người đàn ông trong bộ đồ đen từ đầu đến chân đứng giữa anh em nhà Redwyne tiến lên.
“Hiệp sĩ Alliser!” Tyrion kinh ngạc hô lên. “À, ta không ngờ ông cũng lên triều. Ông đáng lẽ lên báo tin cho ta khi đến thành phố.”
“Tôi đã làm thế, ngài phải biết chứ.” Thorne là người thẳng tính đúng như tên, khoảng chừng năm mươi tuổi, người gầy, dài ngoẵng, mắt sắc và đôi bàn tay cứng như sắt, ông có mái tóc đen và xám. “Ông đã xem nhẹ, khinh thường tôi, xem tôi như một thường dân đê tiện ném vào phòng khách mà không thèm hỏi han đến.”
“Hiệp sĩ Allister thân mến,” Varys thì thào, “ông không nên trách móc nặng nề về chúng tôi như thế chứ. Đức ngài đại diện cho đức vua Joffrey có rất nhiều người muốn diện kiến cùng lúc và cùng nơi, vì vậy chúng tôi có vấn đề trong việc sắp xếp lịch.”
“Những tin tức tôi mang đến có vấn đề hơn rất nhiều so với vấn đề về sắp xếp lịch của ông, thái giám ạ.”
“Khi đối mặt với ông ấy, chúng tôi gọi là Thái giám đại nhân,” Littlefinger trào phúng.
“Chúng tôi có thể giúp gì được ông, người anh em?” Đại học sĩ Pycelle nhẹ nhàng hỏi.
“Ngài tổng tư lệnh cử tôi đến gặp thái hậu,” Thorne trả lời, “tình thế hiện rất nghiêm trọng và không thể giao cho các người hầu xử lý.”
“Đức vua đang chơi cái nỏ mới của ông ấy,” Tyrion nói. Đẩy lỗi cho Joffrey dễ hơn, chỉ cần một cây nỏ khổng lồ của người Myrish, bắn một lần ba cung, là được. Chỉ cần thấy đồ chơi này là hắn lập tức bỏ qua mọi thứ khác, chỉ tập trung vào nó. “Ông có thể nói với các vị đại thần ở đây, hoặc giữ yên lặng.”
“Thôi được rồi.” Hiệp sĩ Alliser nói, thái độ cam chịu. “Tôi được cử đến đây để báo cáo về hai kỵ sĩ đã mất tích từ lâu. Họ đã chết, tuy nhiên, khi chúng tôi mang thi hài của họ về Tường Thành thì họ dựng dậy giữa đêm. Một người đã giết chết Hiệp sĩ Jaremy Rykker, người thứ hai đã cố giết Tổng tư lệnh đại nhân.”
Tyrion thấy một người đang đứng gần cửa cười trộm. Hắn tưởng mang chuyện ngu xuẩn này đùa cợt mình sao? Hắn bất an liếc nhìn Varys, Littlefinger và Pycelle, tự hỏi có ai trong số họ là người đã giở trò quỷ này. Một thằng quỷ nhỏ cần nhất phải giữ được tôn nghiêm. Một khi triều thần và cả đế quốc bắt đầu cười nhạo hắn thì coi như hắn xong đời. Chỉ là… chỉ là…
Tyrion nhớ tới cái đêm lạnh dưới những vì sao khi hắn đứng cạnh thằng bé Jon Snow và con sói trắng khổng lồ trên đỉnh Tường Thành, điểm cuối của thế giới loài người, mắt nhìn điểm tối tăm xa xa không người.
Hắn đã cảm thấy… thấy gì nhỉ? Có cái gì đó, chắc chắn vậy, một nỗi sợ giống như cơn gió Bắc lạnh thấu xương. Một con sói hú lên nơi phương trời xa và âm thanh đó đã khiến hắn run rẩy suốt đêm.
Đừng ngốc thế, hắn tự nhủ. Một con sói, một con gió, một khu rừng tối tăm mà thôi. Nó chẳng có ý nghĩa gì hết..., chỉ là… Hắn đúng là quan tâm đến lão già Jeor Mormont đó trong suốt thời gian ở Lâu Đài Đen (Castle Black). “Ta tin rằng Hùng Lão/ Old Bear vẫn sống sót trong cuộc tấn công đó?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Và những huynh đệ của ông đã giết những… à… người chết đó?”
“Chúng tôi đã làm thế nhưng…”
“Ông chắc chắn họ đã chết lúc này chứ?” Tyrion mềm mỏng. Mắt thấy Bronn sắp không nhịn được cười, hắn biết mình nên tiếp tục như thế. “Chắc chắn chắc chắn đã chết?”
“Bọn họ sớm đã chết lần đầu tiên rồi.” Hiệp sĩ Alliser giận dữ. “Trắng bệch và lạnh băng, chân tay đen xì. Tay của Jare đã bị con sói của tên con hoang đó cắn lìa và tôi mang nó tới đây.”
Littlefinger nhăn mày. “Và chứng cớ dễ thương đó ở đâu?”
Hiệp sĩ Alliser nhíu mày khó chịu. “Nó… đã mục nát thành từng miếng nhỏ khi tôi đợi triệu kiến. Giờ chỉ còn những mảnh xương.”
Những tiếng cười khúc khích lan khắp phòng lớn. “Đại nhân Baelish,” Tyrion nói với Littlefinger. “Hãy mua cho Hiệp sĩ Alliser anh hùng của chúng ta một trăm cái mai/thuổng để ông ấy mang về Tường Thành.”
“Thuổng ư,” Hiệp sĩ Alliser nhíu mày khó hiểu.
“Để ông chôn những người chết cho họ không dựng dậy nữa,” Tyrion nói với ông và những tiếng cười phá ra.
“Những cái thuổng sẽ giải quyết tận gốc được rắc rối của ông, cùng với vài tay trai tráng khỏe mạnh. Hiệp sĩ Jacelyn, hãy đưa người anh em này đi chọn vài người khỏe mạnh mang theo cùng.”
Hiệp sĩ Jacelyn Bywater nói: “Tuân lệnh, đại nhân. Nhưng trong tù giờ đã gần như không có người khỏe mạnh. Yoren đã mang tất cả những người có thể mang rồi.”
“Vậy thì hãy đi bắt thêm vào người,” Tyrion nói với hắn, “hoặc thông báo Tường Thành hiện có bánh mì và củ cải, thì bọn họ sẽ tự mình báo danh thôi.” Thành phố này đang đầy những cái tàu há mồm và Đội Tuần Đêm thì đang cần người. Tyrion ra hiệu buổi chầu kết thúc và mọi người bắt đầu giải án khỏi khán phòng lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui