" Chương Hi, mau rời khỏi đây, nhanh...nếu không sẽ không kịp mất...".
Tiếng thở dốc hổn hển phát ra từ cuối hành lang khiến cho Chung Hi hoảng hốt.
Cô mới chợt nhận ra giọng nói kia là mẹ của cô.
Đúng vậy, không thể nhầm lẫn, cô đã chẳng do dự mà chạy lại phía cuối hành lang nhưng
"Xoảng" - cái đèn trang trí trần nhà bỗng rơi xuống chắn ngang tầm mắt cô.
"Mẹ...mẹ..." - Chương Hi hét đến lạc giọng nhưng đáp lại lời cô chỉ có tiếng lửa cháy ngày càng dữ dội.
Cô muốn đến chỗ mẹ nhưng không hiểu sao, sức lực cùng đầu óc của cô ngày càng mờ mịt rồi yếu dần đi.
Mùi khói sặc sụa làm cho Chung Hi khó thở, giờ cô chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi chỗ này nhưng còn mẹ cô...Cô phải cứu mẹ, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là những lời cầu nguyện.
A, khốn kiếp, cô không thể nào tỉnh táo được, chẳng nhẽ cứ thế mà nằm ở đây sao? Không được,
"Mình phải đến chỗ mẹ" - cô vẫn tự nhủ với mình như vậy dẫu biết sức lực của cô đang dần cạn đi.
Khói xám dày đặc đang "cố gắng" bủa vây Chung Hi, khiến cô càng thất thủ, càng kiệt quệ.
"Hết rồi, kết thúc rồi, mình...mình chết mất...Mẹ...Con không tới đó được...nhưng con sẽ...sẽ...ở đây với mẹ..."
--------------------------------
" Minh, cậu đã đến xem bệnh nhân số 903 chưa? Nghe nói chuyển đến cũng được 2 ngày rồi." - Trưởng khoa nói với một cậu bác sĩ trông còn trẻ
" Vâng, bây giờ tôi đi ngay đây." - Vị bác sĩ trẻ kia đáp lại rồi quay lưng đi.
Anh ta dừng trước cửa phòng bệnh 903 một lúc rồi đứng lặng mình nhìn vào trong mà thở dài.
Thoáng sau, anh ta mới đẩy cửa bước vào.
Trên giường bệnh là một gái với vóc dáng có phần mảnh mai, trông có chút tiều tụy, trên gương mặt thanh tú có vết bỏng còn chưa lành hẳn.
Anh ta nhẹ nhàng đi lại, kiểm tra máy thở, dây chuyền nước một cách cẩn thận.
Có vẻ như bệnh nhân vẫn chưa có động tĩnh gì nên anh ta đã rời đi sang phòng bệnh khác.
Bệnh viện hôm nay rất đông nhưng cái khiến người ta chú ý hơn cả là bản tin đang rầm rộ mấy ngày nay.
Khắp các bản tin thời sự, báo đài đều loan tin về vụ cháy lớn nhất kể từ đầu năm nay: Vụ cháy tại nhà của Chủ tịch Tập đoàn PAA đã khiến cho cả gia đình ông thiệt mạng.
Hiện đang trong quá trình thực hiện tang lễ.
Từ trên cầu thang, một gương mặt có vẻ nhợt nhạt, trông có chút bất ngờ hay hoảng hốt gì đấy.
Tay người ấy giữ chặt nơi lan can cầu thang, vội vàng xoay người đi lên trên.
Người đó chạy một mạch đến phòng bệnh cuối cùng rồi dừng lại.
" Không...không thể...không phải như thế..."
Những giọt nước mắt tràn xuống, con người ấy khóc giống như đứa trẻ bị lạc mẹ, tiếng khóc ấy làm xé lòng người ta mà không ai có thể ngăn lại hay an ủi được.
Tiếng khóc hoà lẫn vào trong tiếng ồn ào của cả bệnh viện lại khiến cho người khác cảm thấy bi ai hơn...
" Nhanh lên, bệnh nhân phòng 903 đã rời phòng, tất cả khẩn trương đi tìm."
Tiếng vị trưởng khoa kia lại vang lên, cả y tá hay bác sĩ đều trở nên hoảng hốt.
Vì bây giờ đang trong giờ cao điểm, một bệnh nhân ra khỏi phòng rất khó để tìm lại được.
Trong lúc mọi người có vẻ lo lắng, vị bác sĩ trẻ lúc nãy lại có phần điềm tĩnh hơn.
Anh ta lặng lẽ tách rời nhóm, dường như anh ta biết rằng bệnh nhân kia đang ở đâu.
Anh từ từ tiến lại gần bóng người đang đứng bất động ở cuối lối đi rồi lên tiếng:
" Hoá ra cô ở đây.".