Trò Đùa Dành Cho Tiểu Thư


" Anh...anh là..." - Cô gái đứng lặng người từ nãy giờ bỗng giật mình vì câu hỏi của anh ta.
" Vương Chí Minh, bác sĩ khoa này."
Anh ta trả lời lại cô một câu ngắn gọn rồi anh ta tiến lại đứng cạnh cô, đưa cho cô khăn giấy, trầm giọng:
" Cô không thể tự tiện rời phòng bệnh vậy chứ, tất cả bác sĩ đều đang đổ xô tìm cô đấy, bệnh nhân ạ." Câu nói của Minh khiến cho cô cảm thấy nghi hoặc mà hỏi ngược lại: "Nhưng...nhưng sao anh lại biết tôi ở đây?" Cô ngần ngại cầm lấy khăn giấy anh đưa cho kèm theo gương mặt khó hiểu đang cố dò dẫm xem anh ta có gì đáng ngờ không.
" Cái đấy không quan trọng, tôi còn chưa biết tên cô đấy!"
Đáp lại sự hoang mang của cô lại là sự thản nhiên đó.

Nó khiến cô ngây ngốc ra mà quên mất việc phải trả lời lại anh ta.
" Sao thế? Hay đến tên mình là gì cô cũng không nhớ?"
" Chương Hi - tên của tôi."
Cô nhẹ nhàng đáp lại mà chẳng thèm nhìn vào mắt anh ta.

Giống như trước kia - khi cô còn là một tiểu thư quyền quý, cao cao tại thượng, xem thường tất cả.

Bây giờ khác rồi, cô chẳng còn như trước nữa, mất cha mất mẹ, mất cả tài sản, chỉ còn mỗi công ty - hiện tại cũng chẳng biết ra sao, cô bỗng trộm nghĩ: " Chắc đã thành mớ hỗn độn đợi mình về dọn thôi." Đúng vậy, khi còn là tiểu thư, cô cũng nổi tiếng bởi tài năng quản lí và điều khiển hệ điều hành công ty một cách trơn tru.

Nhìn lại bộ dạng của bản thân bây giờ, cô càng thấy nhói lồng ngực…
Đột nhiên Chí Minh quay sang nhìn cô, ánh nắng buổi chiều tà chiếu lên gương mặt đầy sắc sảo, làm cho anh có thể nhìn rõ chiếc mũi cao và thẳng tắp của cô.

Nhưng điều ấy không mấy thu hút anh bởi lẽ Minh chưa từng gặp được cô gái nào ưng ý.
" Đi thôi, về phòng của cô.

Tôi còn phải thông báo cho trưởng khoa." - Chí Minh nói ngắn gọn rồi quay phắt lưng đi, có điều anh vẫn cố tình đi chậm lại để đợi Chương Hi.

Lúc này cô mới kịp định thần lại, chậm chạp bước theo Vương Chí Minh, chắc cô vẫn rất sốc vì biến cố vừa xảy ra.

Đôi mắt cô sưng đỏ lên vì khóc nhiều, khiến ai nhìn thấy cũng đoán ra được cô vừa trải qua một chuyện gì đấy rất kinh khủng.
----------------------------
TẠI NEW YORK:
" Chuyện công ty giao lại cho anh, tôi phải về nhà một chuyến."
" Vâng, nếu cần gì anh hãy gọi điện cho tôi."
" Được."
Một chàng trai trông hẵng còn trẻ, anh ta đi ra từ phòng Giám đốc Công ty BaL - một công ty khá có tiếng ở Mỹ.

Anh ta khoác lên mình bộ vest thẳng tắp, trông vẻ rất đắt, một tay anh ta cho vào túi quần, tay còn lại đang dò dẫm để lấy gì đấy trong túi áo trong.

Hoá ra là điện thoại, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào đó, hình như muốn gọi cho ai nhưng lại chẳng thấy người đó nghe máy.

Đôi mắt khẽ chuyển động chợt thoáng qua tia lo sợ.

Đột nhiên anh ta sải bước nhanh hơn, lên một chiếc xe ôtô hạng sang rồi mất hút.
" Anh đã tới sân bay chưa? Không phải đợi chứ?"
" Ừ, tới rồi, tôi chuẩn bị lên máy bay đây.

…..Mời quý khách xuất trình giấy tờ….

Tôi phải lên rồi, gọi cho cậu sau."
" Anh là Chương Kỳ sao?" - Vị tiếp viên bỗng hỏi ngay khi nhìn thấy hộ chiếu của chàng trai.
Chàng trai không thấy bất ngờ bởi lẽ anh ta đã sớm biết sẽ có người đón tiếp mình:
" Vâng, Chương Kỳ - Giám đốc Công ty BaL."
" Ồ, rất vui được gặp, chúng tôi đã sắp xếp chỗ ngồi cho cậu.

Mời cậu đi theo tôi."
Nói xong, vị tiếp viên nhanh chóng dẫn anh tới toa hạng sang chỉ dành riêng cho những CEO nổi tiếng.

Đúng vậy, anh ta là Chương Kỳ - là CEO trẻ được đề cử cho giải thưởng Nhà Lãnh đạo triển vọng đầu năm nay nhưng cũng là con trai của Chủ tịch Công ty PAA, là anh trai ruột của Chương Hi.
Ngay khi mới ra trường, anh ta đã tự mình sang Mỹ rồi lập nghiệp mặc cho gia đình phản đối.

Thế nên, mấy năm nay Chương Kỳ chưa từng trở về nhà trước khi nghe được tin tức vụ cháy của gia đình.

Anh đã thử liên lạc với những người giúp việc may mắn thoát nạn nhưng không ai có được tin tức gì ngoài việc cả gia đình anh đã tử vong và đang trong quá trình làm tang lễ.
TẠI CÔNG TY PAA:
" Ai vậy? Tự nhiên họp sao? Chẳng phải Chủ tịch vừa qua đời à?"
" Không lẽ lại có Chủ tịch mới đấy chứ, kiểu gì cũng phải có thôi.

Đứa con gái nhà họ Chương đó bây giờ còn không rõ sống chết nữa ấy mà.

Hahaha."
" Này, ông ăn nói kiểu gì thế?"
" Sao, không đúng à?"
" Ông quá đáng thật, Chủ tịch vừa mất, lẽ ra chúng ta phải cùng ổn định lại Công ty mới đúng."
" HaHa, ai thèm chứ.

Bây giờ chẳng còn ai nữa rồi, công ty này sẽ sớm đi tiêu thôi."
" Ông nói vậy mà nghe được sao?"
" Rồi sao, ông định làm gì?" ......
Tiếng cãi vã trong phòng họp Công ty ngày càng trở nên gay gắt, dường như PAA đang đứng ngay bờ vực phá sản khi chẳng còn ai tiếp quản và ổn định điều hành.

Đột nhiên, căn phòng lại im bặt đi khi có người đẩy cửa bước vào:
" Chà, náo nhiệt thật! ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui