“Nghe kỹ, đây không phải là do tôi làm, tôi thật sự không biết chuyện này.
Tốt nhất bây giờ bà hãy cho tôi một lý do chính đáng, dò xét xem người này rốt cuộc là ai, và kẻ đó làm việc này với mục đích gì.
Còn nữa, mau chóng tập hợp ban giám đốc lại họp cho tôi.”
Phương Linh Ngọc cười ha ha như vừa nghe một đứa trẻ nói chuyện gì hài hước ấu trĩ lắm: “Diêu Lan Hạ, cô có phải hơi ảo tưởng sức mạnh rồi không? Còn muốn sai tôi đi điều tra xem người đứng phía sau là ai? Ha ha ha, cô cho tôi là cảnh sát hay trinh thám vậy?”
Diêu Lan Hạ híp mắt lại thành một đường, khẽ nói: “Diêu thị bị hủy hoại trong tay bà mà còn ngang nhiên ở đây nói không tra ra được, bà muốn đùa cợt cái gì thế?”
“Người thích đùa là cô mới đúng.
Diêu Lan Hạ, cô cho rằng ai cũng như Lưu Nguyên Hào, muốn tra một người là tra được ngay sao? Cô cho rằng Diêu thị của cô là tập đoàn MBK, giậm chân một cái liền khiến cho cả giới thương nghiệp phải run rẩy hả? Đừng có nằm mơ.”
Diêu Lan Hạ cắn chặt răng, ngón tay xiết chặt lấy tay lái, trên tóc và mu bàn tay vẫn còn dính đầy vỏ trứng gà.
Cả thân người hiện lên vẻ chật vật: “Diêu thị đã không phải là của bà nữa rồi.
Phương Linh Ngọc, bà ăn nói cũng kiêu ngạo đấy.”
Không người nào có thể đứng ra mua lại và chịu số nợ khổng lồ của nó.
Phương Linh Ngọc lãnh đạm “a” một tiếng: “Diêu thị đúng là không do tôi nắm quyền nữa, tuy nhiên tôi vẫn là cổ đông của nó đấy.”
Chết tiệt! Diêu Lan Hạ đập mạnh tay vào tay lái rồi nóng nảy cúp điện thoại.
Diêu Lan Hạ nóng nảy cúp điện thoại.
Rốt cuộc là người nào?
Trở thành cổ đông lớn nhất của Diêu thị, có thể nói số cổ phần trong tay còn nhiều hơn cả Phương Linh Ngọc, là ai có thể một tay xuống tiền mua đứt hai mươi lăm phần trăm cổ phần của Diêu thị cơ chứ?
Thời gian đã là 9h sáng, TV cùng internet đồng thời truyền bá tin tức.
“Bởi vì chuyện bê bối của Diêu Yến Anh mà giá cổ phiếu của Diêu thị giảm một cách đột ngột, không đến một ngày đã gây ra đủ loại biến động, phá vỡ lịch sử thay đổi chủ tịch nhanh nhất của công ty trước giờ.
Thời gian Diêu thị đổi chủ diễn ra vỏn vẹn mười mấy tiếng đồng hồ, vậy mà người thần bí đó không những không tiết lộ thông tin cá nhân, mà một chút thái độ khác thường nào cũng không có.”
Tin tức này đồng thời xuất hiện tại nhà họ Lưu.
Chuyện của Diêu Lan Hạ nhanh chóng bị đem ra bàn tán.
Nhà họ Lưu không có phản ứng gì quá bất ngờ, bọn họ đều khẳng định là Lưu Nguyên Hào đứng phía sau làm chuyện này.
“Kỳ cục! Bản thân mình còn chưa lo xong mà có thời gian đi quản chuyện của người con gái khác.”
Vũ Trúc Ngọc tận lực bao biện cho con mình: “Chuyện này xảy ra lúc thằng bé còn trên máy bay, làm sao nó biết được chứ? Hơn nữa cứ cho là khi nó đến nước Mỹ rồi biết chuyện thì áp lực công việc bên đó lớn như thế, nó còn hơi sức đâu mà lo chuyện bên này.”
“Nó không ở đây thì không còn cách nào sao? Người rót vào Diêu thị khoản tiền lớn như vậy, không phải nó thì còn ai nữa?”
“Chồng à, khoản tiền lớn như vậy mà bên công ty cũng không có động tĩnh, tài vụ cũng không thấy báo gì…”
“Được rồi! Nó đã muốn giấu người trong nhà thì còn ai báo cho em biết chứ?”
Lưu Đình nghiêm khắc nói một câu rồi rời khỏi phòng khách, để Vũ Trúc Ngọc một mình ở lại phòng.
Bà ta đưa ngón tay vỗ vỗ trán, thống khổ mà kêu đứa con trai của mình thật không hiểu chuyện.
Đúng là một đứa không hiểu chuyện.
Chuyện khiến Lưu Đình phiền lòng nhất là nhà họ Lưu có dính líu tới nhà họ Diêu, Diêu thị chính là một đám rác rưởi, nếu đem Diêu thị đặt chung chỗ với nhà họ Lưu thì quả quật đó là một sự nhục nhã.
Nếu quả thực Lưu Nguyên Hào nói ra chuyện giúp Diêu thị rồi biến mình thành cổ đông lớn nhất của Diêu thị thì Lưu Đình nhất định sẽ đánh gãy chân anh.
Vũ Trúc Ngọc muốn liên lạc với con trai nhưng không có cách nào liên lạc được.
Đào Khánh Trần sau khi chứng kiến tin này, anh ta đã rất nhanh gọi điện đi.
Tại sao có thể như vậy?!
“Này? Tại sao không nói chuyện? Tiền cũng đã rút, giờ phải làm sao đây? Này?”
Đào Khánh Trần nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hồi lâu vẫn không thấy có tín hiệu đáp lại.
Diêu thị bỗng nhiên có người qua đường chiếm lấy, kẻ đó là ai?
Lưu Nguyên Hào?
Hiện anh đang ở nước Mỹ, trừ khi phân thân làm hai, nếu không có có thể có đủ năng lực để ý tới chuyện của Diêu thị bên này chứ?
“Không cần, cứ để vậy đi đã.”
Đào Khánh Trần để điện thoại di động xuống, cũng đã một đêm anh ta không ngủ.
Chỉ trong một đêm mà Diêu thị hô mưa gọi gió trở mình, tới qua nhanh mà biến mất cũng quá nhanh.
Không biết Diêu Lan Hạ bây giờ thế nào rồi.
Đào Khánh Trần suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho cô.
Cô sẽ không làm việc gì ngu ngốc đấy chứ?
Nghĩ tới đây anh ta lao xuống hầm, lấy xe chạy tới bệnh viện.
Diêu Lan Hạ trở lại căn phòng mình thuê, cởi quần áo bẩn thỉu ra rồi đứng dưới vòi tắm, nghiêm túc cọ rửa thân thể chính mình.
Nước mắt hòa lẫn nước nóng rơi lã chã, cô ngửa đầu, từng sợi tóc ẩm ướt rơi đầy trên vai rồi dính chặt vào lưng.
Rốt cục cô cũng mệt mỏi ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối của mình, đặt đầu giữa hai đầu gối rồi nghiêm túc suy ngẫm.
Công ty đổi chủ, biệt thự đổi chủ, từng thứ thuộc về cô trước đó đều biến mất bằng tốc độ nhanh tới mức cô chưa kịp thừa nhận.
Cô cũng không phải người thích náo loạn hay khóc lóc ầm ĩ, lúc này ngoại trừ dùng nước mắt để phát tiết nỗi đau thì cô cũng không thể làm được gì khác.
Sau khi dùng nước để rửa sạch cơ thể, cô lấy chiếc khăn tắm bọc mình lại rồi chậm rãi đi tới phòng khách.
Người vừa đặt xuống sô pha cô đã cảm thấy dạ dày co rút đau như thắt lại.
Cô đưa tay siết chặt bụng rồi tự cong người thành một khối nho nhỏ.
Hô hấp ngưng trệ, nước mặt theo khuôn mặt nhanh chóng rơi xuống.
Lưu Nguyên Hào…
Hiện tại anh đang ở đâu?
Ba ơi, mẹ ơi…?
Hai người giờ đang ở nơi nào?
Cô uể oải nằm trên sô pha, Diêu Lan Hạ nghiêng người cuộn lại, không kịp lau khô tóc mà nhanh chóng nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lúc này tại bệnh viện.
Đào Khánh Trần không phát hiện thấy bóng dáng của Diêu Lan Hạ, hôm nay chắn hẳn cô không đi làm rồi.
Thế nhưng cô có thể đi đâu?
Anh ta ở trong phòng làm việc nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu, sau khi loại trừ tất cả các khả năng.
Trong lòng Đào Khánh Trần nóng như lửa đốt, Diêu Lan Hạ không thể có chuyện, tuyết đối không thể.
Bên ngoài phòng làm việc có người cầm ca bệnh nhân đi qua, còn chưa mở miệng đã bị Đào Khánh Trần hỏi tới tấp, sau khi lấy được tin tức của cô, anh ta không vội đi ngay.
Trên đường tới bệnh viện, anh ta đã nghe không ít lời bình phẩm về chuyện của Diêu thị và Diêu Lan Hạ, ngôn từ khó khăn nghe quả thực làm người ta giận sôi máu!
Một loạt chuyện như làn sóng cuộn trào khắp cả bệnh viện.
Nhà họ Lưu, Diêu thị, Diêu Lan Hạ… những chuyện xoay quay đó bị y tá và bác sĩ mang ra bàn tán mổ xẻ không ngừng khiến Đào Khánh Trần tức giận cực hạn.
Vì danh dự của Diêu Lan Hạ vô cùng lớn, sao có thể để cho bọn họ bình phẩm.
“Tất cả đi về làm việc, để tôi còn nghe thấy các người nói nhảm nữa thì cút khỏi bệnh viện này ngay.”
Đây là lần đầu tiên Đào Khánh Trần nổi giận trước mặt mọi người, hòan toàn quên đi thân phận của mình.
Chỉ một mực muốn giữ lại thể diện cho Diêu Lan Hạ.
Bác sĩ y tá mỗi người tản ra một hướng, Đào Khánh Trần tức giận không kiềm chế được đấm một quyền xuống bàn làm việc, nắm tay cơ hồ xuất hiện vết máu.
Lưu Nguyên Hào, nếu anh không có năng lực bảo vệ cô thì buông cô ra.
Đừng làm tổn thương người khác nữa.
Lục Thu Trà chứng kiến chuyện tin tức về Diêu thị, trực tiếp đứng phắt lên đụng đầu vào mui xe, cô ấy xoa xoa vết thương rồi lại ngồi xuống.
“Chuyện gì xảy ra thế này? Diêu thị sao lại thế…”
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là một mình Diêu Lan Hạ đứng lẻ loi thừa nhận mọi chuyện, bị những cổ đông đó ném vào người không biết bao nhiêu là trứng gà.
Cô gái giống như một vị thần lại bởi vì mẹ kế của mình mà phải chịu nỗi nhục nhã tới vậy.
“Mẹ nó, đúng là tiện nhân.”
Lục Thu Trà mắng to vào tiếng: “Lái xe đi tìm nữ thần thôi.”
Dọc theo đường đi, cô ấy không ngừng gọi điện cho Diêu Lan Hạ nhưng vẫn không thấy có ai bắt máy.
Lan Hạ, cậu mau nghe điện thoại đi.
Có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết, cậu đừng có như đứa ngốc một mình gánh chịu tất cả.
Nghe điện thoại đi mà!
Nhưng dù thế nào cũng không ai bắt máy, sau vài tiếng tút lại chuyển về chế độ người nghe không nhận cuộc gọi.
Xe chạy như bay trên đường, di động của Lục Thu Trà lại vang lên.
Đào Khánh Trần nói qua điện thoại:
“Cô Thu Trà, cô ấy ở đâu? Sao tôi không liên lạc được với cô ấy.”
Đối với Đào Khánh Trần mà nói, chắc hẳn anh ta đang rất lo lắng khi Lan Hạ xảy ra chuyện.
“Tôi cũng không liên lạc được với cậu ấy, nhưng cậu ấy có hai nơi có thể tới.
Tôi tới biệt thự tìm, anh tới phòng thuê của cậu ấy đi.
Để tôi cho anh địa chỉ.
“Được! Tôi sẽ xuất phát ngay.”
Lục Thu Trà khẽ cắn môi: “Bác sĩ Đào, mặc dù bây giờ Lan Hạ và Lưu Nguyên Hào công khai tuyên bố, nhưng…”
“Tôi biết rồi, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta phân công nhau hành động, nhất định phải bảo đảm cho cô ấy được an toàn.”
Đào Khánh Trần bình tĩnh nói làm sự hoảng hốt ban đầu của Lục Thu Trà bớt đi vài phần, cô ấy gật đầu nói: “Anh nói đúng, trước tiên đảm bảo an toàn cho cậu ấy trước đã.”
Cúp điện thoại xong, Lục Thu Trà hô: “Đi tới biệt thự.”
Biệt thự bên kia để Đào Khánh Trần tới không thích hợp nên chỉ có thể để cô ấy đi qua.
Nhưng Lục Thu Trà càng hy vọng lúc này cô không ở biệt thự, không muốn thừa nhận cô đang ở với đám người nhà họ Lưu kia.
Đào Khánh Trần nhất định không được buông tha nữ thần, nhất định phải thật kiên trì đó.
Kiên Trì!
Chiếc xe màu đen nhanh chóng dừng lại, Đào Khánh Trần chạy lên thang máy bằng tốc độ như tên bắn.
Khí chất nho nhã cao quý giờ đây bị sự phẫn nộ, lo lắng bao trùm, hôm nay chính là ngày Đào Khánh Trần phô hết sự cuồng dã của mình ra ngoài.
Cửa thang máy mở ra, anh ta đứng trước phòng của Diêu Lan Hạ nhấn chuông nhưng không có người trả lời.
“Bác sĩ Diêu, bác sĩ Diêu!”
Anh ta vừa đập cửa vừa gọi tên cô nhưng không có bất kỳ ai đáp lại.
“Diêu Lan Hạ, có phải cô đang ở trong nhà không?”
Không có bất kỳ lời nào đáp lại, cô đang ở biệt thự rồi ư?
Cùng lúc đó Lục Thu Trà gọi điện tới: “Bác sĩ Đào, Lan Hạ không có ở biệt thự, tôi có gọi nhưng di động của cậu ấy vẫn tắt.
Chắc hẳn cậu ấy đang nằm trong nhà rồi, chỗ đó là nơi cậu ấy thường tới mỗi khi đau lòng, cậu ấy nhất định sẽ không đi nơi khác đâu.”
Đào Khánh Trần đáp “ừ” một tiếng: “Cô yên tâm, tôi sẽ trông chừng cô ấy cẩn thận.”
“Bây giờ tôi qua, anh hãy đảm bảo an toàn cho cậu ấy.”
Cất điện thoại vào túi, anh ta tiếp tục gõ cửa: “Diêu Lan Hạ, cô hãy mở cửa đi.
Đừng tự mình trốn tránh, cô cứ ra đây rồi chúng ta sẽ cùng nhau xử lý, được không?”
Đào Khánh Trần biết phá cửa là chuyện không dễ, bỗng cửa sát vách liệc mở ra, chính là người trước đó nhắc nhở Lan Hạ chống trộm.
Người phụ nữ thò đầu ra nhìn Đào Khánh Trần, không hiểu nói: “Sao lại đổi người rồi, lần trước không phải anh.”
Mặc dù là đổi người nhưng người trước mặt thoạt nhìn nho nhã lịch sự không hề giống mấy dạng đàn ông lưu manh.
Người phụ nữ bắt đầu có chút hoài nghi, hàng xóm của mình rốt cuộc là người như thế nào vậy.
Trước đây không có nhiều đàn ông xuất hiện, vậy mà gần đây lại có những hai người.
Đào Khánh Trần không lý giải được ý tứ của Người phụ nữ, trực tiếp hỏi: “Có thấy người đi vào không?”
Người phụ nữ kinh ngạc gật đầu: “Lúc sáng có thấy, khi cô ấy đi vào, cả người còn dính đầy chất bẩn…”
Cô nhất định đang ở bên trong ngu ngốc tự mình muốn chữa lành vết thương cho mình.
Không được, anh ta nhất định phải nghĩ biện pháp đi vào!
Nơi này bốn phía đều là vách tường, từ ban công nhà sát bên có thể bò vào phòng cô từ cửa sổ.
“Tôi mượn sân thượng nhà cô chút, giúp tôi đi.
Hiện tại cô ấy đang gặp nguy hiểm.”
Người phụ nữ hoàn toàn không rõ tình hình, thấy Đào Khánh Trần dáng vẻ nho nhã, cũng không giống kẻ xấu nên mờ mịt gật đầu: “Được…”
Diêu Lan Hạ ở tầng mười sáu, khoảng cách giữa hai cái cửa sổ không tính là quá xa nhưng phải nói nếu từ nơi này bò qua, không cẩn thận rơi xuống dưới thì chỉ có tan xương nát thịt.
Đào Khánh Trần đưa chân nhảy lên sân thượng, xoay người nhoài tới bên ngoài chiếc cửa sổ thủy tinh kia..